Thứ Sáu, tháng 5 31

26 ĐIỀU THÚ VỊ TRONG CUỘC SỐNG

1. Nổi giận là trạng thái cái lưỡi làm việc nhanh hơn cái đầu.
2. Bạn không thể thay đổi quá khứ, nhưng có thể phá huỷ hiện tại bằng cách quá lo lắng cho tương lai.

3. Hãy yêu thương đi... rồi bạn chắc chắn sẽ được đáp lại.

4. Cuộc sống luôn ban tặng những điều tốt đẹp nhất cho những ai biết nhẫn nhịn.

5. Tất cả nụ cười đều có chung một ngôn ngữ.

6. Cái ôm là món quà lớn... Có thể cho đi lúc nào và dễ dàng được đáp lại.

7. Mọi người cần được yêu thương... nhất là khi họ không xứng đáng điều đó.

8. Thước đo của cải của một người là những gì anh ta đã cống hiến cho đời.

9. Tiếng cười là mặt trời của cuộc sống.

10. Ai ai cũng đẹp, có điều không phải ai cũng nhận ra nó.

11. Điều quan trọng cho cha mẹ là sống theo những gì họ dạy.

12. Cảm ơn cuộc sống về những gì bạn có, tin cuộc sống về những gì bạn cần.

13. Nếu bạn tiếc nuối ngày hôm qua và lo lắng ngày mai, bạn sẽ không có ngày hôm nay để cảm tạ.

14. Người bình thường nhìn hình thức, người thông thái nhìn nội tâm.

15. Sự lựa chọn của bạn ngày hôm nay sẽ có tác động đến ngày mai

16. Dành thời gian để cười, bởi đó chính là điệu nhạc của tâm hồn.

17. Nếu có ai nói xấu bạn, hãy sống làm sao để không ai tin điều đó.

18. Kiên nhẫn là khả năng bạn hãm phanh khi bạn có cảm giác như đang tăng tốc.

19. Tình yêu thương vững chắc sau khi trải qua những xung đột.

20. Điều tốt nhất cha mẹ có thể làm cho con cái là yêu thương nhau.

21. Những lời nói không tốt không làm gãy xương, nhưng có thể làm vỡ trái tim ta.

22. Để thoát khỏi gian nan, chỉ có cách đi xuyên qua nó.

23. Yêu thương là từ duy nhất có thể chia mà không bị giảm.

24. Hạnh phúc được tăng lên nhờ những người xung quanh, nhưng không phù thuộc vào họ.

25. Với mỗi phút bạn nổi giận, bạn mất đi 60 giây hạnh phúc mà không thể nào lấy lại được.

26. Làm bất cứ việc gì với hết khả năng, cho những ai bạn có thể, với những gì bạn có, và ở nơi nào bạn đang đứng.
 

                              Sưu tầm

Thứ Tư, tháng 5 29

HOA LẠ

Kỳ quái loài hoa mang khuôn mặt khỉ

(VTC News) - Loài phong lan kỳ lạ và tuyệt đẹp này chỉ sinh sống tại những khu rừng mưa nhiệt đới của Ecuador và Peru, trên độ cao 1.000-2.000 mét. (Thái Hồ)

Loài hoa này có tên gọi là “Khỉ Orchid”. Có lẽ cũng không cần phải giải thích tại sao chúng lại được đặt tên như thế, chỉ cần nhìn là đã hiểu!
Tên khoa học của chúng cũng “quái” không kém: Dracula simia, do những loài lan thuộc Chi này đều có hoa trông rất kỳ dị, dễ khiến người ta liên tưởng đến Quỷ hút máu Dracula.
Do sinh sống tại những khu rừng rậm có độ cao từ 1.000-2.000 mét nên rất ít người đã từng trông thấy chúng tận mắt.
Loài phong lan này được giới khoa học biết đến lần đầu tiên vào năm 1978 bởi nhà thực vật học Luer.
Hiện nay có khoảng 120 loài trong chi Dracula đã được ghi nhận. Hầu hết trong số đó được tìm thấy tại Ecuador.
Những bông hoa kỳ lạ này không nở vào mùa nào nhất định, khí hậu ẩm ướt có thể khiến chúng “khai hoa” vào bất cứ thời điểm nào.
Loài phong lan này có mùi hương tương tự như là mùi một quả cam chín.
Hiện nay người ta cũng đã bắt đầu trồng thử nghiệm những giò lan kỳ thú này, tuy nhiên tỷ lệ thành công rất thấp.
Hơn nữa chúng cũng rất hiếm do chưa thể ươm đươc giống, do đó giá thành đương nhiên không rẻ chút nào.
Những người sở hữu loài lan này phải cực kỳ kiên nhẫn và tận tâm, đồng thời cũng phải rất hiểu biết về điều kiện sinh tồn của chúng.
Đổi lại là những bông hoa sinh động và bí ẩn lạ thường.
Nếu nhìn từ khoảng cách vài mét, bông hoa lan này chẳng khác gì một chú khỉ tí hon đang tròn mắt tò mò nhìn bạn.
Hãy đứng dậy và lùi ra cách màn hình vài mét, bạn sẽ không còn nghi ngờ về điều ngạc nhiên thú vị này.
Một đàn khỉ tí hon đang “túm tụm” trước ống kính của nhà nhiếp ảnh?
Quả thực cuộc sống quanh ta không hề thiếu những bí ẩn nhiệm màu!

ẢNH






DSCN0858
Kéo lưới cùng ngư dân sáng sớm

DSCN0846

Mệt quá nghỉ ngơi

DSCN0845

Đi bán cá
 DSCN0806

Thư giãn

Thứ Hai, tháng 5 27


BẠN SINH RA NGUYÊN BẢN, ĐỪNG CHẾT NHƯ MỘT BẢN SAO!


Hầu hết mọi người là người khác, những suy nghĩ của họ là ý kiến của người khác, cuộc sống của họ là sự bắt chước, cảm xúc của họ là một câu trích dẫn” – Oscar Wilde

Khi đọc truyện Gatsby vĩ đại của Scott Fitzgerald, tôi vô cùng thích thú với đoạn mở đầu: “Hồi tôi còn nhỏ tuổi, nghĩa là hồi dễ bị nhiễm các thói hư tật xấu hơn bây giờ, cha tôi có khuyên tôi một điều mà tôi ngẫm mãi cho đến nay: Khi nào con định phê phán người khác thì phải nhớ rằng không phải ai cũng được hưởng những thuận lợi như con cả đâu. Ông không nói gì thêm, nhưng vì hai cha con chúng tôi xưa nay vẫn rất hiểu nhau mà chẳng cần nhiều lời nên tôi biết câu nói của ông còn nhiều hàm ý khác. Vì vậy tôi không thích bình phẩm một ai hết.

Điều đó luôn khiến tôi mỉm cười. Cuộc sống này cũng vậy… Ở đâu đó ngoài kia là những người có thể giống ta. Ở đâu đó ngoài kia là những người có thể rất khác ta. Có người ưa tụ tập với bạn bè. Có người mê mải rong chơi. Có người chỉ thích nằm nhà để đọc sách. Có người say công nghệ cao. Có người mê đồ cổ. Có người phải đi thật xa đến tận cùng thế giới thì mới thỏa nguyện. Có người chỉ cần mỗi ngày bước vào khu vườn rậm rạp sau nhà, tìm thấy một vạt nấm mối mới mọc sau mưa hay một quả trứng gà tình cờ lạc trong vạt cỏ là đủ thỏa nguyện rồi. Tôi nhận ra rằng, hai sự phấn khích đó có thể rất giống nhau. Cũng giống như người ta có thể phản ứng rất khác nhau khi đứng trước thác Niagara hùng vĩ, người này nhảy cẫng lên và ghi nhớ cảnh tượng đó suốt đời, nhưng cũng có người nhìn nó và nói: “Thác lớn nhỉ?” rồi quên nó đi ngay sau khi trở về nhà mình. Sao ta phải lấy làm lạ về điều đó? Sao ta phải bực mình về điều đó?

Sao ta lại muốn rằng tất cả mọi người đều phải nhảy lên khi nhìn thấy thác Niagara? Chúng ta vẫn thường nghe một người tằn tiện phán xét người khác là phung phí. Một người hào phóng đánh giá người kia là keo kiệt. Một người thích ở nhà chê bai người khác bỏ bê gia đình. Và một người ưa bay nhảy chê cười người ở nhà không biết hưởng thụ cuộc sống…Chúng ta nghe những điều đó mỗi ngày, đến khi mệt mỏi, đến khi nhận ra rằng đôi khi phải phớt lờ tất cả những gì người khác nói, và rút ra một kinh nghiệm là đừng bao giờ phán xét người khác một cách dễ dàng.

Vậy sao ta không bình thản bước qua nó mà đi? Thỉnh thoảng chúng ta vẫn gặp những người tự cho mình quyền được phán xét người khác theo một định kiến có sẵn. Những người không bao giờ chịu chấp nhận sự khác biệt. Đó không phải là điều tồi tệ nhất. Điều tồi tệ nhất, là chúng ta chấp nhận buông mình vào tấm lưới định kiến đó. Cuộc sống của ta nếu bị chi phối bởi định kiến của bản thân đã là điều rất tệ, vậy nếu bị điều khiển bởi định kiến của những người khác hẳn còn tệ hơn nhiều. Sao ta không thể thôi sợ hãi, và thử nghe theo chính mình?

Thật ra, cuộc đời ai cũng có những lúc không biết nên làm thế nào mới phải. Khi ấy, ba tôi dạy rằng, ta chỉ cần nhớ nguyên tắc sống cơ bản cực kỳ ngắn gọn: Trước hết, hãy tôn trọng người khác. Rồi sau đó, nghe theo chính mình. Hãy tôn trọng. Bởi cuộc đời là muôn mặt, và mỗi người có một cách sống riêng biệt. Chẳng có cách sống nào là cơ sở để đánh giá cách sống kia. John Mason có viết một cuốn sách với tựa đề “Bạn sinh ra là một nguyên bản, đừng chết như một bản sao” Tôi không biết nó đã được dịch ra tiếng Việt chưa, nhưng đó là một cuốn sách rất thú vị. Nó khiến tôi nhận ra rằng mỗi con người đều là một nguyên bản, duy nhất, độc đáo và đáng tôn trọng.

Hãy nghe theo chính mình, bởi chính bạn là người sẽ hưởng thụ thành quả, hay gánh chịu hậu quả, cho dù bạn có làm theo hay sống theo ý muốn của bất cứ ai. Tôi luôn xem nguyên tắc ấy như đôi giày mà tôi phải mang trước khi ra khỏi nhà. Xỏ chân vào đôi giày đó, và đi khắp thế gian, đến bất cứ nơi nào bạn muốn. Con người sinh ra và chết đi đều không theo ý mình. Chúng ta không được sinh ra với ngoại hình, tính cách, tài năng, hay sự giàu có mà mình muốn chọn lựa. Nhưng chúng ta đều có một cơ hội duy nhất để được là chính mình. Chúng ta có một cơ hội duy nhất để sống như mình muốn, làm điều mình tin, sáng tạo điều mình mơ ước, theo đuổi điều mình khao khát, yêu thương người mình yêu. Bạn biết mà, cơ hội đó chính là cuộc đời này – một chớp mắt so với những vì sao. 

Bởi thế, đừng để mình cứ mãi xoay theo những tiếng ồn ào khác, hãy lắng nghe tiếng nói trái tim của bạn.
(ST)

HÌNH

Hình ảnh

Má và con

Thứ Bảy, tháng 5 25

MẸ

LÚC YÊU THƯƠNG HÉO ÚA
(Đọc thấy trên FB Phạm Hy Hưng)

Ngày bé, con ôm mẹ thật chặt, vùi vào lòng và thủ thỉ: Con yêu mẹ nhất trên đời.
Ngày bé, con vụng về mua chiếc cặp tóc và loay hoay bọc trong giờ thủ công thật đẹp để tặng mẹ với những lời chúc thật ngô nghê nhưng chân thành biết mấy…
Ngày bé, con pha cho mẹ cốc nước chanh đá mát lạnh để mẹ uống sau những giờ làm việc mệt nhọc và vất vả…
Ngày bé, con rơi nước mắt lo lắng khi mẹ ốm, con ôm cặp lồng chạy vội đi mua cháo tía tô, chạy nhanh quá con vấp ngã, hai đầu gối chảy máu, nhưng con không thấy đau, chỉ muốn chạy thật nhanh mang cháo về cho mẹ ăn rồi uống thuốc. Trên đoạn đường về nhà, con cứ hình dung ra đủ thứ đáng sợ, nước mắt ướt nhòa khuôn mặt, con sợ mẹ rời xa con mãi mãi…
Ngày bé, mỗi khi mẹ mệt, con liền đấm lưng, xoa dầu cho mẹ. Mẹ ôm con và nói: Con yêu mẹ nhiều không ?.
Ngày bé, mỗi khi thấy mẹ buồn, con liền kể tíu tít cho mẹ nghe đủ thứ chuyện trong thế giới trẻ con của mình. Con sợ mẹ buồn mẹ sẽ xa con.
Ngày bé, con viết tập làm văn, lúc nào cũng về mẹ, khắp nơi trong cuộc sống của con, đầy ắp hình bóng mẹ thân thương.
Ngày bé,…. trong con, mẹ là tất cả.

Giờ con trưởng thành, con không còn nói yêu mẹ, ôm mẹ thật chặt mỗi khi ngủ.
Giờ con trưởng thành, mẹ ốm, con không còn chạy thật nhanh để mua bát cháo tía tô cho mẹ.
Giờ con trưởng thành, mẹ mệt mỏi lo toan, con không đưa bàn tay dịu dàng xoa xoa lên trán mẹ, vuốt nhẹ những nếp nhăn in hằn như cố để xóa đi.
Giờ con trưởng thành, mẹ cô đơn, con đang ở bên ngoài vui vẻ nói cười cùng những người bạn.
Giờ con trưởng thành, thế giới của con, mẹ đứng bên lề, mẹ đóng vai phụ.
Suốt một đời, thầm lặng hi sinh, mẹ mong con trưởng thành, khôn lớn… Nhưng trưởng thành rồi, con giúp được gì cho mẹ? Con cũng giống như lũ chim trời, đủ cánh thì bay đi…

Hóa ra trưởng thành lại là lúc yêu thương héo úa... /-



__._,_.___





Thứ Sáu, tháng 5 24

BIỂN


Đạp xe trên đường lúc mờ sáng, con đường Ngô Quyền đầy xác hoa điệp vàng, hương thơm thoảng nhẹ trong gió sớm . Tôi yêu biết bao những ban mai chưa rõ mặt người, lác đác vài người đi bộ, những chiếc xe chở cá chạy như ma đuổi, họ phải phóng nhanh cho kịp phiên chợ sớm .
Trên đường Phạm văn Đồng người đi tắm biển khá đông, gửi xe đạp xong tôi đi bộ dọc bờ biển .Ôi thật là hạnh phúc,ban mai mát rượi,tiếng nhạc từ bờ nghe thú vị làm sao, thỉnh thoảng gặp vài người quen,cười,gật đầu hoặc vài câu hỏi chuyện. Biển mùa hè đông đen mới 4g30 đã kín kịt người, có rất nhiều người ra biển chỉ để chôn chân,hoặc cả thân người,dọc bờ trẻ con xây lâu đài bằng cát,làm tôi nhớ xiết bao những ngày thơ ấu. Có khu thể dục thể thao cho thanh niên đá bóng,phụ nữ lắc vòng,đánh cầu lông,ném đĩa,một nhóm tập yoya . Tôi chỉ đi bộ làm vài động tác xoay người rồi ùm xuống dòng nước mát lạnh, tận hưởng hết nỗi sung sướng ngọt ngào của làn nước mang lại . Một ban mai quá đỗi hạnh phúc.
DSCN0853
Bạn đã bao giờ có cảm giác như tôi? Biển Đà Nẵng đẹp nhất trong các biển tôi đã từng đi : Vũng Tàu, Nha Trang, Qui Nhơn, Sầm Sơn,Đồ Sơn. Chẳng nơi đâu đẹp bằng nơi mình ở. Biển với tôi gắn bao kỷ niệm từ nhỏ đến tuổi biết yêu và mãi đến bây giờ . Biển thật kỳ diệu, những ngày êm ả nước trong xanh,không một gợn sóng, biển hiền hòa cho bạn thỏa sức bơi,những khi trời không yên,biển không lặng,sóng cồn cào tung bọt trắng xóa,những con sóng cao quá đầu người cuốn đầy cát đục ngầu bạn có thể nhảy qua sóng,nghịch cùng sóng,cười thích thú khi bị sóng xô ngã cuốn trôi,có khi uống đầy bụng nước biển mặn chát . Biển là người bạn trung thành tuyệt đối nếu bạn có tâm sự gì không biết chia xẻ với ai hãy nói cùng biển . Biển luôn biết lắng nghe và chẳng bao giờ mách lẻo. Biển nhận về mình mọi vui buồn,sung sướng hay khổ đau, lúc nào biển cũng chỉ im lặng vỗ về bạn , biển sẽ xóa thật nhanh những dòng nước mắt. Đứng trước biển bạn thấy mình nhỏ bé biết bao . Chính cái lớn lao bao la của biển làm bạn thấy yêu cuộc sống hơn  dù bạn có phải trải qua bao hoạn nạn mà cuộc đời mang lại. 
DSCN0839

Một ngày như mọi ngày tôi đến với biển bằng tất cả tình yêu biển mang đến cho tôi, những đêm trăng dạo trên cát mịn càng thấy biển đẹp lung linh,diệu kỳ Một không gian bao la cùng gió,trăng,sóng vỗ rì rào. Nhìn trăng nhớ thơ của Hàn Mặc Tử:
       Hôm nay có một nửa trăng thôi
       Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi
       Ta nhớ mình xa thương đứt ruột
       Gió làm nên tội buổi chia phôi.
               
Nghe sóng vỗ lòng bồi hồi nhớ nữ sĩ Xuân Quỳnh:

       Ôi con sóng nhớ bờ
       Ngày đêm không ngủ được
       Lòng em nhớ đến anh
       Cả trong mơ còn thức…
DSCN0810

Biển của tôi ơi, Biển muôn đời yêu dấu, biển đã ghi lại bao nhiêu câu chuyện tình yêu mà xanh đến thế?mà bao la đến tận chân trời ? Biển thủy chung son sắt ngày đêm bạc đầu ôm ấp bờ không thay lòng đổi dạ . Biển nhận về bao nước mắt chia ly mà mặn chát môi?
 Tôi nằm trên cát nhìn lên bầu trời cao rộng từng đàn chim sải cánh, những đám mây lang thang vô định chẳng biết bay về đâu. Ước chi mình như đám mây kia chẳng lo nghĩ điều gì (mà sao mình biết mây không lo nghĩ?)

Có con chim lẻ bầy lạc loài chao nghiêng đôi cánh “ Con chim biển bay một mình sẽ khóc”.Còn tôi? Tôi có khóc không?

“ Em giấu kín một mối tình sóng vỗ
   Để hồn nhiên ríu rít với sao trời”
       ( Thơ Hồng Thanh Quang)

 Những gì tôi giấu kín chỉ có biển và tôi hiểu rõ nhau,còn giờ đây hãy ”để hồn nhiên ríu rít với sao trời” mai sau rời cõi tạm chút tro tàn tôi xin gửi về biển của riêng tôi .
                                             
“Ta một mình chạm ly với biển
Biển cười vang
Sao người quá ngông cuồng
Thôi cần chi, ta ném vào đáy thẳm
Chén đời ta
Xoay lòng biển một vết thương!

Nếu biển đau, mong chi người chia sẻ
Vết thương kia trả lại ta nào
Sóng trắng xóa vỗ vào bờ nhè nhẹ:
- Ta mặn lắm rồi người không hiểu ta sao?”

                       (Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ)

                          Một sáng tắm biển về
                                    22/5/2013
                                         HV

DSCN0822

Bướm vàng đậu vai ai?

Bướm vàng đậu vai ai?

Ðó là một thị trấn nhỏ nhưng thơ mộng. Cũng ở đó có một đôi tình nhân đang trong thời đắm đuối yêu nhau. Có những buổi sáng, tay trong tay họ đi dọc bờ sông ngắm nhìn mặt trời lên hoặc có những buổi chiều, hai người cùng nhau lên núi tiễn đưa ánh tà dương chìm dần trong thung lũng phía xa xa. Cũng có khi họ lại cùng nhau tới ngôi nhà lớn ở trung tâm thị trấn. Ở đấy có tượng thờ một vị phúc thần, người khai sáng và cũng là người bảo hộ cho thị trấn xinh đẹp này. Nơi đó là nơi mà các đôi trai gái tiến hành các cuộc hôn lễ, và cũng là nơi mọi người tới cầu mong những điều mà họ ấp ủ. Có lẽ bất kỳ ai nhìn thấy họ đều không thể không ánh lên niềm vui và cầu chúc cho họ hạnh phúc.

Nhưng một ngày kia, chàng trai bỗng mắc phải trọng bệnh. Ðã mấy hôm liền chàng hôn mê bất tỉnh trên giường. Suốt ngày nàng túc trực bên chàng, lo lắng khôn nguôi. Buổi tối nàng lại chạy tới ngôi nhà trung tâm khẩn cầu vị Phúc thần ban phúc cho chàng. Nàng khóc nhiều đến nỗi nước mắt của nàng hầu như đã cạn.

Một tuần nữa trôi đi nhưng chàng vẫn hôn mê bất tỉnh, còn nàng thân thể cũng héo mòn vì lo lắng, buồn đau, nhưng nàng vẫn kiên tâm khẩn cầu Phúc thần ban phúc cho chàng.

Thế rồi vào buổi tối nọ, Phúc thần đã động lòng trước lòng thành và tình yêu của người con gái, quyết định cho người con gái được hưởng một ngoại lệ.

Vị Phúc thần hỏi nàng: "Con có bằng lòng đánh đổi cuộc sống của mình để cứu người yêu của con không?”. Không một chút đắn đo, nàng trả lời: "Vâng, con bằng lòng!".

Vị Phúc thần nói: "Thế thì được, ta có thể giúp cho người yêu của con bình phục một cách nhanh chóng, nhưng để được như vậy thì con phải tự nguyện biến thành con bướm vàng trong ba năm. Con có đồng ý như vậy không?”. Rất cương quyết và có phần kích động, nàng trả lời: “Con đồng ý”.

Trời vừa sáng, người con gái biến thành một con bướm vàng rất đẹp. Nàng cáo từ Phúc thần rồi vội vàng bay tới bệnh viện nơi người yêu của nàng đang nằm. Quả nhiên nàng nhìn thấy chàng đã tỉnh lại và đang trò chuyện cùng một nữ bác sĩ. Nàng rất lấy làm tiếc vì không nghe được họ nói chuyện gì, bởi vì nàng không thể bay vào tận nơi chàng đang nằm, mà chỉ có thể nhìn chàng qua lớp kính của cửa sổ mà thôi.

Mấy ngày sau chàng bình phục hoàn toàn và được xuất viện, nhưng vô cùng buồn bã vì không thấy nàng đâu. Chàng dò hỏi rất nhiều người, nhưng không ai có thể trả lời cho chàng biết. Từ hôm đó chàng ra sức đi tìm nàng, miệng không ngừng gọi tên nàng ở khắp mọi nơi, đến nỗi quên cả ăn uống và nghỉ ngơi. Còn nàng, lúc này là con bướm vàng lúc nào cũng bay lượn quanh chàng, nhưng chàng đâu có biết.


Mùa hè đã qua, gió thu đã về, lá vàng cứ từng chiếc, từng chiếc rơi xuống khiến cho bướm vàng không thể ở lại cùng chàng. Trước khi phải ra đi, bướm vàng đã bay tới đậu trên vai chàng, và muốn dùng đôi cánh mỏng manh của mình vuốt nhẹ lên đôi má của chàng, dùng đôi môi bé nhỏ của mình thơm nhẹ lên trán chàng. Nhưng tấm thân bé nhỏ của bướm vàng không đủ để cho chàng cảm nhận được điều đó. Tiếng khóc bi thương của bướm vàng cũng chỉ có bướm vàng nghe thấy mà thôi. Thế là trong lòng mang nặng tình cảm yêu thương, bướm vàng đành cáo biệt người yêu rồi bay đi.

Thời gian trôi nhanh. Mùa xuân của năm thứ hai đã tới, và ngay lập tức bướm vàng vội vã bay trở về đi tìm chàng. Nhưng cái hình bóng yêu thương mà bướm vàng mong gặp lại, giờ đã cận kề một người con gái xinh đẹp tuyệt vời. Không thể tin vào mắt mình, và chỉ suýt nữa thôi bướm vàng đã rơi từ lưng trời xuống đất. Bướm vàng lại càng không thể tin vào tai mình khi được nghe những lời mà mọi người đang bàn tán, rằng trong ngày lễ thánh chàng đã mắc phải trọng bệnh, rằng cô bác sĩ tài hoa khả ái đã cứu chàng, rằng tình yêu của họ…

Sự đau khổ xâm chiếm trái tim khiến bướm vàng tê tái. Những ngày tiếp theo đó, bướm vàng thường nhìn thấy chàng trai yêu dấu của mình dắt tay người con gái lên núi ngắm cảnh chiều tà, và những buổi sáng họ lại cùng nhau ra bờ sông đón mặt trời lên… Tất cả những điều đó vốn dĩ thuộc về nàng, thế mà giờ đây bên cạnh chàng lại là một người con gái khác… Nhưng không thể làm gì hơn, bướm vàng chỉ thỉnh thoảng như vô tình lại tới đậu trên vai chàng.

Năm ấy mùa hè đặc biệt dài. Mỗi ngày bướm vàng lại bay đi trong đau khổ. Nó không còn đủ dũng cảm để đến gần chàng nữa. Những lời thủ thỉ giữa chàng trai với người con gái, những tiếng cười tràn đầy hạnh phúc của họ cứ như những ngọn gió lạnh buốt khiến cho bướm vàng không sao chịu nổi. Thế là mặc dù mùa thu còn chưa tới, bướm vàng đã vội vã bay đi…

Mùa hè của năm thứ ba đã tới. Trái tim tan nát của bướm vàng không còn đủ sức để chứng kiến cảnh họ tay trong tay, cảnh họ trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy… lại không còn lòng dạ nào dám nhớ tới những kỷ niệm xưa.

Ba năm dài dằng dặc trôi qua. Lời nguyền giữa vị Phúc thần và bướm vàng đã kết thúc. Nhưng trước đó một ngày, chàng trai và người yêu mới của chàng đã cử hành hôn lễ. Trong ngôi nhà trung tâm có rất đông người tới dự. Bướm vàng nhẹ nhẹ bay vào, rồi cũng nhẹ nhẹ đỗ trên vai Phúc thần. Bướm vàng nghe rõ từng nhịp tim của người mình yêu, nhìn cảnh chàng trai đeo nhẫn cưới vào tay cô gái, sau đó là cảnh họ trao cho nhau nụ hôn. Những giọt nước mắt đau khổ của bướm vàng trở nên cháy bỏng.

Buồn rầu, Phúc thần quay sang hỏi bướm vàng:"Con có cảm thấy hối hận không?". Bướm vàng lau hai hàng nước mắt mà không hề có nước mắt, rồi trả lời: "Không ạ”.

Lòng đầy trắc ẩn, Phúc thần bảo "Ngày mai con có thể trở lại với chính mình…”, nhưng bướm vàng đã lắc đầu: “Dạ thưa, con xin người hãy cho con được là bướm vàng suốt đời…!". Nói rồi, bướm vàng lại vỗ cánh bay đi.

Vị Phúc thần quay xuống nhìn đám đông… và bỗng thở dài. Có những cái mất đi là do chủ định, có những duyên phận lạ mãi mãi không bao giờ được hưởng hạnh phúc! Yêu một người mà không nhất thiết phải có, nhưng có một người thì nhất thiết phải tìm và gìn giữ thắm thiết tình yêu! Ôi những con bướm vàng…

Ðã dễ mấy ai biết được trên vai mình có một con bướm vàng nào đang đậu đó không?
                                                               ST
 
Đọc xong câu chuyện buồn rơi nước mắt . Bất sứ sự chọn lựa nào cũng có sự hy sinh. Đã hy sinh thì luôn thầm lặng . Cuộc đời thật khó để có được tất cả . Đã mấy ai hiểu được" Yêu một người mà không nhất thiết phải có, nhưng có một người thì nhất thiết phải tìm và gìn giữ thắm thiết tình yêu!" .

ẢNH

Từ trái qua : Võ Viết Dũng-Nguyễn thị Hạnh-Trần Thị Mai-Nguyễn Thị Nhi-Kim Quy-Hồng Việt-Nguyễn Thị Thạch-Ngọc Hường-Tâm Thịnh-Nguyễn Thị Nữ- Chồng của Kim Chi

Ảnh chụp trước nhà Kim Chi hôm đến thắp hương cho bạn

Thứ Bảy, tháng 5 18

CƯỜI VUI CUỐI TUẦN


EM YÊU...

1.Khi anh thất nghiệp, em đã ở bên anh.

Khi nhà anh cháy, em cũng đã ở bên cạnh anh .

Khi anh bị đụng xe, cũng có em đã ở bên cạnh .

Bây giờ anh đang bệnh, em cũng ở cạnh anh.

Em có biết anh nghĩ gì không? ...

Ở gần em thật là xui hết chỗ nói.

Từ nay làm ơn đừng tìm anh nữa nha !!!

2. Anh phải công nhận một điều, em chính là người dẫn dắt anh đến với tôn giáo. Anh chưa bao giờ tin là có địa ngục cho đến khi gặp em.
 
 
3. Trong bóng tối dày đặc, trông em y như một thiên thần vậy.

4. Em yêu, có biết vì sao khi hôn em anh lại nhắm mắt không? Vì Anh không dám nhìn thẳng vào sự thật phủ phàng...
5. Anh luôn mong có được một người phụ nữ để thương yêu, chăm sóc; và sau khi gặp em, anh đã đổi ý.
6.Anh say sưa, anh nghiện cờ bạc, anh xử tệ với em, thậm chí anh còn chọc ghẹo những phụ nữ khác trước mặt em nữa, nhưng em vẫn không bỏ đi.
Em quả thật là... một người phụ nữ lì lợm, làm đủ mọi cách vẫn không đuổi em được!

7. Trên bàn làm việc, anh luôn đặt một tấm ảnh của em.
Để mỗi khi nhìn vào đó anh lại có thêm động lực làm việc...” vấn đề nan giải như thế này mình còn giải quyết được huống chi là việc khác.”

 
8.Trước khi gặp em, anh thấy cuộc đời mình thật tẻ nhạt. Khi gặp em rồi, anh mới biết Thiên Đường chỉ là ảo tưởng.

9. Có lẽ từ lâu rồi, kể từ khi gặp em, thời gian của anh không được tính bằng Xuân Hạ Thu Đông nữa... mà chỉ là hai mùa "mưa, nắng" thất thường thôi... 
                               

10. Cả hai đứa mình đều có trên 20 chục năm vui vẻ cho đến khi mình lấy nhau, anh mới thấm nhuần đạo lý nhà Phật: “Đời là bể khổ”.
*:( sadST

Thứ Sáu, tháng 5 17

BẠN CÓ NGHÈO KHÔNG?

Một ngày nọ, người cha giàu có dẫn con trai đến một vùng quê để thằng bé thấy những người nghèo ở đây sống như thế nào. Họ tìm đến nông trại của một gia đình nghèo nhất nhì vùng. “Đây là một cách để dạy con biết qúy trọng những người có cuộc sống cơ cực hơn mình” – người cha nghĩ đó là bài học thực tế tốt cho đứa con bé bỏng của mình.
Sau khi ở lại và tìm hiểu đời sống ở đây, họ lại trở về nhà. Trên đường về, người cha nhìn con trai mỉm cười : “Chuyến đi như thế nào hả con ?”
- Thật tuyệt vời bố ạ !
- Con đã thấy người nghèo sống như thế nào rồi đấy !
- Ô, vâng.
- Thế con rút ra được điều gì từ chuyến đi này ?
Đứa bé không ngần ngại :
- Con thấy chúng ta có một con chó, họ có bốn. Nhà mình có một hồ bơi dài đến giữa sân, họ lại có một con sông dài bất tận. Chúng ta phải treo những chiếc đèn lồng vào vườn, họ lại có những ngôi sao lấp lánh vào đêm. Mái hiên nhà mình chỉ đến trước sân thì họ có cả chân trời. Chúng ta có một miếng đất để sinh sống và họ có cả những cánh đồng trải dài. Chúng ta phải có người phục vụ, còn họ lại phục vụ người khác. Chúng ta phải mua thực phẩm, còn họ lại trồng ra những thứ ấy. Chúng ta có những bức tượng bảo vệ xung quanh, còn họ có những người bạn láng giềng che chở nhau…
Đến đây người cha không nói gì cả.
“Bố ơi, con đã biết chúng ta nghèo như thế nào rồi…” – cậu bé nói thêm.
Rất nhiều khi chúng ta đã quên mất những gì mình đang có và chỉ luôn đòi hỏi những thứ gì không có. Cũng có những thứ không giá trị với người này nhưng lại là mong mỏi của người khác. Điều đó còn phụ thuộc vào cách nhìn và đánh giá của mỗi người. Xin đừng quá lo lắng, chờ đợi vào những gì bạn chưa có mà bỏ quên điều bạn đang có, dù là chúng rất nhỏ nhoi.
                                       ST

Thứ Sáu, tháng 5 10

NGHÌN THU BỤI ....CŨNG QUA CẦU...



 
                            NGHÌN THU BỤI ....CŨNG QUA CẦU...
 
M mt, nhm mt
 Thích Tánh Tu 
Có khi m tròn xoe mt
Mà trong Tâm t
i mt mùng.
Có khi ng
i yên nhm mt
Mà đèn tâm v
t sáng trưng.

Nhi
u khi đôi mi khép li
Còn Tâm đi ch
ngoài tê.
M
to mt nhìn thc ti
Đ
p thay, chiếc lá B Đ!

- Đôi khi ta c
n nhm mt
Tr
ước bao cám d cuc đi.
Sau l
ưng đóa hng tươi thm
M
t by gai nhn người ơi!.. 

- Đôi khi c
n nên m mt
R
ràng nhp bước bàn chân.
'' C
a s tâm hn '' tri rng
R
i thương ni kh tha nhân..

M
i ngày ta nên nhm mt
Nhìn l
i mt ngày đã qua.
Mình th
nhp đi sâu sc
Hay là s
ng vi, qua loa...

T
ng ngày ta nên '' m mt ''
Nhìn cho rõ m
t người thương.
M
ơi, tóc chiu đã bc
Bi
ết đâu.. mai nh vô thường..

Đêm sâu vào mi
n tĩnh lng
Nh
m mt làm cuc hi thn.
Đ
mai xuôi đi cơm áo
Hi
u rng mi th... phù vân...
 
L
m khi hng nên m mt
Đ
thm thía đi b dâu.
Đ
ng sau còn gì đ li
Hay là...'' s
i đá.. cn nhau..''?

'' M
mt '' đ ri '' nhm mt ''
Có gì th
c '' ca Ta '' đâu!
Kìa, bóng chi
u rơi khut núi
Nghìn thu.. b
i cũng qua cu...
               
Bodhgaya rm thượng nguyên 2013
 
 Im Lng & gii thoát .. 
Có hai dạng im lặng, im lặng bên ngoài và im lặng bên trong.

 Người khác đang lên án, phê bình và chỉ trích nhưng mình không nói lời nào, cái miệng không phân bua, không cần giải thích, đây gọi là im lặng bên ngoài. Tuy nhiên, im lặng bên ngoài nhưng trong lòng dậy sóng, trong lòng đang lên kế hoạch tấn công, chờ cơ hội để thực hiện cuộc tấn công của mình.

Chúng ta thực tập im lặng bên ngoài là đã giỏi, nhưng thực tập im lặng bên trong còn hay hơn nữa. Tâm không đòi hỏi phán xét, không nhìn người bằng con mắt kỳ thị, không tìm kiếm sự khác biệt để chứng minh ý niệm riêng.

Mọi thứ đang im lặng trong sự vận động của nó. Vạn vật đang vận động trong im lặng. Dù có nói nhiều cách mấy, có bàn cãi cách mấy, có tô điểm vẽ vời cách mấy, sự thật vẫn là sự thật, đó là mọi thứ đều thay đổi theo tính vô thường.
( Mặc như Lôi ).

Im lặng là chấp nhận vô thường, không tranh cãi về điều đang vô thường để thấy vô thường vẫn là bình yên, chứ không đơn thuần là sự đau khổ, mình cho vô thường là đau khổ vì mình có ý niệm về đau khổ trên sự vô thường. Im lặng thì bình yên có mặt và giải thoát ngay trong giờ phút im lặng đó.

Phật giải thoát vì Phật im lặng với sự hừng hẫy của tham, sân, si, mạn, nghi, kiến. Im lặng thì các tâm độc không làm hại được mình, mình sẽ giải thoát, mà giải thoát cái gì, giải thoát khỏi sự bủa vây của các tâm độc.

Người ta muốn làm mình giận, mình nổi giận thiệt, thế là mình sập bẫy trong sự bủa vây của người đó và trong sự bủa vây của chính mình.

Mình có ý niệm là người đó làm mình giận, ý niệm này là cái lưới mình tự giăng ra và quấn lấy mình.

Im lặng với người kia là im lặng bên ngoài,
Im lặng với ý niệm của mình là im lặng bên trong.
Làm được vậy, mình giải thoát, giải thoát khỏi cơn giận.
 


Nalanda-Bihar 3/10/13

ST