Thứ Ba, tháng 4 30

GIÁ TRỊ CỦA CUỘC SỐNG

Một diễn giả nổi tiếng đã bắt đầu bài thuyết trình của mình bằng cách đưa lên một tờ giấy bạc 20 đô-la. Trong căn phòng 200 người, ông ta đã hỏi:
- Ai thích tờ giấy bạc 20 đô-la này?
Nhiều bàn tay đã đưa lên.
Ông ta nói: Tôi sẽ tặng tờ giấy bạc này cho một người trong số các bạn, nhưng trước tiên, hãy để tôi làm điều này đã. Ông ta bắt đầu vò tờ giấy bạc. Rồi ông lại hỏi:
- Ai vẫn còn thích tờ giấy bạc này?
Nhiều cánh tay đã đưa lên cao.
- Tốt, vị diễn giả đáp lại, và điều gì xảy ra nếu tôi làm như thế này?
Nói rồi ông thả tờ giấy bạc xuống nền nhà và dùng giày của mình chà xát nó trên nền nhà. Rồi ông ta nhặt nó lên, bây giờ tờ giấy bạc đã bị nhàu nát và dơ bẩn. Và ông hỏi:
- Bây giờ thì có ai vẫn còn thích nó không?
Nhiều cánh tay vẫn còn đưa lên.
Vị diễn giả nói tiếp:
- Thưa các bạn, các bạn đã học được một bài học rất có giá trị. Bất kể là tôi đã làm gì với tờ giấy bạc này, bạn vẫn thích nó vì nó đã không giảm đi giá trị của nó. Nó vẫn đáng giá 20 đô-la. Nhiều lần trong cuộc sống của chúng ta, chúng ta đã bị rơi xuống, đã bị nhàu nát và bị nhiễm bẩn bởi những quyết định chúng ta đưa ra và những hoàn cảnh đến với chúng ta. Chúng ta cảm thấy rằng chúng ta là vô dụng. Nhưng, dù điều gì đã xảy ra và sẽ xảy ra đi nữa, bạn vẫn không bao giờ mất đi giá trị của mình, dơ hay sạch, bị nhàu nát hay được gấp cẩn thận, bạn vẫn là vô giá đối với những ai yêu thương bạn. Giá trị cuộc sống của chúng ta không phải từ những gì chúng ta có, những người chúng ta biết mà là bởi chúng ta là ai. Bạn rất là đặc biệt, đừng quên điều đó. Hãy truyền thông điệp này đến những ai bạn quan tâm, ngay cả người đã gởi thông điệp này đến cho bạn. Bạn sẽ không bao giờ biết được những sinh lực khi thông điệp này tiếp xúc và thổ lộ với những trái tim đau khổ, và niềm hy vọng mà nó có thể đem đến cho những người đó. Hãy luôn biết ơn những niềm hạnh phúc mà bạn đã và đang có được, và hãy quên đi những khổ đau, phiền muộn.
                                               ST

GIEO HẠT

Gieo hạt mỗi ngày
    Đời là một chuyến đi không biết điểm đến. Rất ít ai đến được điểm mình dự định. Thông thường ta bắt đầu cuộc hành trình với một ý niệm đích điểm trong đầu, chỉ để nhận ra rất sớm là cuộc đời có rất nhiều chỗ rẽ bất ngờ, và sau một lúc thì ta chẳng chắc là đời ta rồi sẽ về đâu. Nhưng như vậy thì đời mới vui.


    Nếu quan sát trẻ em và người già thì ta thấy rất giống nhau – cả hai cùng rất yếu về thể xác và cùng nhiều tình cảm hơn lý luận. Và ta bắt đầu từ bụi đất, sẽ trở về cùng bụi đất. Điểm cuối cũng là điểm khởi hành.
    Khái niệm đường vòng này rất ích lợi trong kế hoạch sống của chúng ta. Nếu ta biết đời không phải là đường thẳng và ta có thể vòng lại điểm đã qua, thì tốt hơn là trên mỗi bước đi, ta nên ném ra vài hạt trái cây ngũ cốc bên đường, hy vọng là dọc đường sẽ mọc nhiều cây trái, để lúc nào đó ta vòng lại thì có thể đã có sẵn trái ngon chờ đợi! Đi đến đâu gieo hạt giống đến đó, tức là sống hôm nay mà trồng cho ngày mai đó, các bạn ạ.
    Dĩ nhiên là không phải hạt nào cũng lên cây tốt. Nhiều hạt sẽ bị chim ăn, nhiều hạt sẽ chết đi, nhưng sẽ có một ít hạt nẩy mầm sinh cây. Và những cây này, biết đâu lại sinh hoa trái và chim chóc sẽ mang hạt của chúng gieo rắc hàng bao nhiêu dặm xa khắp nơi. Cuộc đời biến hoá vô lường, làm sao ta có thể đoán hết hậu quả của chỉ một hạt nẩy mầm, huống chi là khi ta gieo nhiều hạt mỗi ngày.

    Chọn hạt tốt để gieo

    Nếu sống khôn ngoan, thì ta gieo hạt trên mỗi bước đi.

    Nhưng các hạt đó là những gì?
    Thưa, chúng ta có thể chia các hạt ta có sẵn trong túi ra thành vài nhóm.

    1. Những nụ cười, những lời cảm ơn, và những lời nói hiền dịu.

    2. Tiền tài: Nếu có thể cho ai một ít tiền, thì cho. Nếu có thể cho ai mượn ít tiền, thì cho mượn. Nếu có thể giúp ai đỡ đói một ngày, thì giúp.

    3. Công việc: Nếu có thể mách bảo ai một cơ hội làm ăn thì mách bảo. Nếu có thể chỉ ai có được một công việc thì chỉ. Nếu có thể dạy ai một cách kiếm tiền thì dạy.

    4. Kiến thức: Nếu có thể dạy ai đó biết đọc, biết làm toán, thì dạy. Nếu có tài năng gì đó có thể chia sẻ lại với mọi người thì chia sẻ. Nếu có kỹ năng sống nào đó có thể dạy lại cho mọi người thì dạy.

    5. Đạo đức và triết lý sống: Nếu ta đã có kinh nghiệm sống biết thế nào là đạo đức, thế nào là thiếu đạo đức, thế nào là tốt cho cuộc sống, thế nào là có hại, con đường nào sẽ đưa đến khổ đau, con đường nào sẽ đưa đến an lạc, thì hãy chia sẻ lại với anh chị em, nhất là những người ít kinh nghiệm sống hơn.

    6. Cách tự sống vững trên hai chân: Có lẽ điều tốt nhất ta có thể trao tặng một người là kiến thức và kinh nghiệm giúp cho người đó có thể tự sống, tự xoay xở, dù là họ có lọt vào bất kỳ tình huống khó khăn nào. Đây là cách giúp cho họ kỹ năng sống cũng như tự tin để sống mọi nơi, trong mọi hoàn cảnh. Phần cốt cán của nó là tư duy tích cực.
Tất cả những điều này mỗi chúng ta đều đã có sẵn trong túi không ít thì nhiều. Chẳng tốn kém tiền bạc hay công lao chỉ để lấy ra vài hạt trong túi ném ra bên lề đường mình đang đi.
    Và tất cả các hạt này đều chỉ nằm trong một gia đình thực vật lớn, gọi là “tình yêu”.

    Nếu mỗi người chúng ta đều gieo hạt dọc đường thì sẽ có hai chuyện xảy ra.

    Thứ nhất, riêng cá nhân ta, một lúc nào đó ta sẽ hưởng được trái ngọt của hạt giống ta gieo hôm nay. Bắt buộc là như vậy. Càng gieo nhiều và càng sống lâu, xác suất được hưởng của ta càng tăng rất cao.

    Thứ hai, khi nhiều người gieo dọc đường, thì ai đi đâu, dọc đường nào, cũng đều có trái ngon chờ mình trên cây.
ST

Thứ Năm, tháng 4 25

HÌNH ẢNH


Dọc đường biển Phạm Văn Đồng


 Bà Nà 14/4/2013



 Hoa Bạn gửi từ Sài Gòn về
 Bánh vợ chồng con trai tặng
 Bánh vợ chồng con gái tặng

 Hoa hồng con gái tặng cùng quà của các bạn
Bốn bà cháu thổi nến
 Cả nhà đông vui

Tận hưởng niềm vui


8 thói quen của người hạnh phúc

Hãy cùng khám phá bí mật của những người hạnh phúc và giúp bản thân mình trở thành một trong số đó:
1. Biết ơn
Một trong những thói quen của người hạnh phúc là họ luôn cảm kích và biết ơn về những gì mình có. Bạn nên trân trọng những thứ mình đang có thay vì cảm thấy buồn bã và tiếc nuối về những thứ mình còn thiếu. Nếu bạn có thể đọc được bài báo này, và bạn có một chiếc máy tính, hoặc một cái laptop, hay một chiếc smartphone thì điều đó có nghĩa là bạn đã may mắn hơn rất nhiều người.
happy-jpg-1366710365_500x0.jpg
Ảnh:  commonbondassociation.
2. Không so sánh
Những người hạnh phúc không dành thời gian để so sánh bản thân với người khác. Cuộc sống không phải ở việc bạn sướng hơn hay khổ hơn người khác như thế nào. Nó cũng không phải là việc hàng xóm của bạn có gì; hay cô bạn thân thon thả hơn bạn như thế nào. Điều bạn cần là hãy nghĩ đến việc mình đã cải thiện được cuộc sống của bản thân như thế nào theo thời gian.
3. Lòng tốt
Hãy nghĩ đến một vài “người hạnh phúc” mà chúng ta đang nói đến ở đây. Hãy nghĩ đến những việc họ làm. Họ có đền đáp người khác, giúp đỡ cộng đồng, phục vụ ở nhà thờ, làm tình nguyện viên tại trường học? Giúp đỡ người khác thực sự sẽ khiến chúng ta cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc.
4. Lạc quan
Quá nhiều người trong chúng ta theo chủ nghĩa hoài nghi. Chúng ta khiến cuộc sống thêm mệt mỏi. Chúng ta luôn “chờ đợi” những điều tồi tệ nhất trong mọi tình huống và từ mọi người. Không hề dễ dàng để nhìn mọi việc theo chiều hướng tích cực nếu bạn thường xuyên bị thất vọng trước mọi việc; nhưng đừng để điều đó làm nguội lạnh trái tim của bạn. Luôn có những điều tốt đẹp trên thế giới này. Bạn cần giữ cho tâm trí và trái tim mình cởi mở để đón nhận những điều tốt đẹp đó và hãy thật lạc quan. Bạn không thể hạnh phúc khi bản thân luôn nhìn vào những mặt tiêu cực của cuộc sống xung quanh.
5. Những mối quan hệ gắn bó
Những người hạnh phúc hiểu tầm quan trọng của tình bạn trong cuộc sống thực tế và tương tác xã hội. Mặc dù các phương tiện truyền thông xã hội là những công cụ rất tuyệt vời và hiệu quả giúp bạn liên lạc với bạn bè và dõi theo họ, nhưng bạn không nên coi đó là phương tiện giao tiếp duy nhất của mình với người khác. Bạn cần phải thoát ra thế giới ảo đó, hòa mình vào với những người khác, và củng cố các mối quan hệ của mình.
6. Tha thứ
Một điều vô cùng quan trọng đó là bạn phải học cách tha thứ. Những cảm xúc tiêu cực và bất mãn với người khác chỉ có “tác dụng” duy nhất là… ăn mòn hạnh phúc của bạn. Học cách buông chúng ra là bạn đang làm một điều tốt cho chính trái tim của mình. Hãy làm điều đó vì chính bản thân bạn chứ không phải vì người đã “chơi xấu” bạn.
7. Tận hưởng từng khoảnh khắc
Cuộc sống luôn ngập tràn những niềm vui nho nhỏ. Mỗi ngày, luôn có những điều vui vẻ và đáng nhớ xảy ra trong cuộc sống của bạn. Điều quan trọng là bạn phải sống chậm lại và chú ý đến những điều đó. Nếu bạn luôn bận rộn và hối hả đến mức không có một chút thời gian để chú ý đến những gì đang diễn ra quanh mình, hoặc nếu bạn luôn “dán mắt” vào tivi, máy tính, hoặc điện thoại thì chắc chắn là bạn đang bỏ lỡ rất nhiều điều tuyệt vời.
8. Luôn đặt ra mục tiêu
Những người hạnh phúc luôn có những mục tiêu để vươn tới. Đặt ra các mục tiêu, thách thức, và cam kết sẽ giúp bạn có động lực để làm việc và phấn đấu. Cố gắng làm việc để đạt được những mục tiêu đó sẽ mang lại cho bạn cảm giác tự hào; và khi bạn hoàn thành mục tiêu đặt ra thì cảm giác sẽ vô cùng tuyệt vời.
Thanh Mai (theo allwomenstalk)

Một giờ của cha

Đây là một cuộc đối thoại giữa con trai và người cha sau khi anh đi làm về.
- Bố ơi, con có thể hỏi bố một câu được không?
- Được chứ, gì vậy? - Người cha đáp.
- Bố, một giờ làm việc bố kiếm được bao nhiêu tiền?
- Đó không phải là chuyện của con, tại sao con lại hỏi bố như vậy?
- Con chỉ muốn biết một giờ bố kiếm được bao nhiêu tiền thôi mà, nói cho con nghe đi, bố - Cậu bé nài nỉ.
- Nếu con cần phải biết thì bố nói đây, bố làm được 100 USD một giờ.
- Vậy hả bố - Cậu bé cúi mặt đáp - Con có thể mượn bố 50 USD được không?
Người cha nổi giận: "Nếu con vay tiền bố chỉ để mua đồ chơi vớ vẩn hay mấy thứ vô bổ gì đó thì hãy đi ngay về phòng, lên giường nằm và suy nghĩ xem tại sao con lại có thể ích kỷ như vậy. Bố phải làm việc vất vả suốt cả ngày rồi, bố không có thời gian cho những trò trẻ con như thế này đâu".
Cậu bé lặng lẽ đi về phòng, đóng cửa lại. Người đàn ông ngồi xuống và càng tức giận hơn khi nghĩ đến những điều con trai mình vừa hỏi: "Tại sao nó lại dám hỏi mình những câu hỏi như vậy chỉ để xin tiền thôi nhỉ?".
Khoảng một giờ sau, khi đã bình tĩnh lại, anh nghĩ có lẽ mình hơi nghiêm khắc với con. Có thể nó thật sự thiếu 50 USD để mua thứ gì đó và thực ra nó đâu có thường hay xin tiền mình. Anh tiến về phía phòng con trai và mở cửa.
- Con đã ngủ chưa, con trai? - Anh hỏi.
- Chưa bố ạ, con vẫn còn thức.
- Bố nghĩ có lẽ lúc nãy bố quá nghiêm khắc với con. Hôm nay là một ngày dài và bố đã trút sự bực mình lên con. Đây, 50 USD mà con đã hỏi - Người cha nói.
Thằng bé ngồi bật dậy, mỉm cười và reo lên: "Ôi, cảm ơn bố!". Rồi nó luồn tay xuống dưới gối lôi ra mấy tờ giấy bạc nhàu nát. Nhìn thấy tiền của thằng bé, người đàn ông lại bắt đầu nổi giận. Thằng bé chậm rãi đếm từng tờ bạc một rồi ngước nhìn bố nó.
- Tại sao con đã có tiền rồi mà còn xin bố nữa ? - Người cha nói trong giận dữ.
- Bởi vì con còn thiếu, nhưng bây giờ thì đủ rồi ạ... Bố, bây giờ con có 100 USD, con có thể mua một giờ của bố không? Ngày mai bố hãy về nhà sớm, con xin bố, con muốn được ăn tối cùng với bố - cậu bé nói.
Người cha như chết lặng người. Anh vòng tay ôm lấy cậu con trai bé nhỏ và cầu xin sự tha thứ.
Đây chỉ là một lời nhắc nhở rất ngắn ngủi gửi đến cho tất cả những ai đang làm việc vất vả cho cuộc sống của mình. Chúng ta đừng để thời gian vuột mất khỏi bàn tay mà hãy dành thời gian cho những người thực sự quan trọng với chúng ta, những người gần gũi với chúng ta nhất. Hãy luôn nhớ chia sẻ giá trị 100 USD một giờ của bạn cho tất cả những ai mà bạn yêu quý.
Bởi nếu ngày mai bạn không còn tồn tại, những nơi mà bạn đang cống hiến, làm việc có thể dễ dàng cử một người khác thay thế vị trí hiện tại của bạn. Tuy nhiên, gia đình và bạn bè luôn cảm thấy đau khổ khi mất đi bạn - phần còn lại trong cuộc sống của họ. Hãy suy nghĩ về điều này bởi chúng ta luôn tự ép mình dành nhiều thời gian cho công việc hơn là gia đình. Bạn thân mến, bạn nên biết và hiểu điều nào là quan trọng hơn.
                       ST
__._,_.___

Thứ Ba, tháng 4 23

PHỤ NỮ THỰC SỰ MUỐN GÌ ?
      
  Vua Arthur vị vua trẻ tuổi của nước Anh, bị quân Pháp phục kích và bắt giữ. Lẽ ra vua nước Pháp sẽ giết ngài, nhưng vẻ trẻ trung dễ mến của Arthur đã làm cho vua Pháp cảm động. Ông ta hứa sẽ trả tự do cho Arthur nếu ngài giải được một câu đố cực khó. Thời hạn để Arthur đưa ra câu trả lời là một năm. Nếu sau một năm không tìm ra lời giải, Arthur sẽ phải chết. 
        Câu đố là: Phụ nữ thật sự muốn gì? Đó là câu đố mà có lẽ đến nhà thông thái nhất thế gian này cũng phải bó tay. Và với Arthur câu đố này quả là một thử thách quá lớn. Nhưng dù sao nó vẫn tốt hơn là cái chết. Arthur đành chấp nhận mạo hiểm.
          Khi trở về Anh Quốc, ngài hỏi tất cả mọi người từ các công chúa, các cô gái mại dâm, các vị cha xứ đến cả các quan toà, nhưng không ai có thể đưa ra một câu trả lời hoàn hảo. Điều mọi người khuyên vua là đến hỏi bà phù thuỷ già bởi vì có lẽ chỉ còn bà ta mới giải được câu đố hóc búa này.
          Những ngày cuối năm cũng đã tới gần. Arthur không còn cách nào khác là đến xin ý kiến của mụ phù thuỷ. Bà ta đồng ý sẽ đưa câu trả lời nhưng với một điều kiện. Đó là bà ta muốn lấy Garwain hiệp sĩ dũng cảm của Hội bàn tròn, người bạn thân nhất của vua.
 
1330327243 chuyen la 8 Có ai muốn mảnh mai                                                         như vầy không?
    
           Arthur thất kinh. Bà ta vừa xấu vừa bẩn thỉu. Ngài chưa từng bao giờ thấy một ai đáng tởm như mụ ta. Không, ngài sẽ không để bạn thân của mình phải chịu thiệt thòi như vậy.
             Khi biết chuyện, Garwain nói với Arthur rằng sự hi sinh đó của chàng làm sao có thể so sánh được với sự sống của vua, sự tồn tại của hội bàn tròn và vương quốc Anh. Và chàng hiệp sĩ quyết định hy sinh. Cuộc hôn nhân được chấp thuận và vua Arthur cũng nhận được câu trả lời.
          Điều phụ nữ thật sự muốn đó là “Có toàn quyền quyết định mọi việc trong cuộc sống của mình”.
       Ngay lập tức ai cũng nhận ra rằng mụ ta vừa thốt ra một chân lý. Vua của họ nhất định sẽ được cứu. Quả thật vua nước láng giềng rất hài lòng với lời giải đáp và cho Arthur khỏi cái án tử hình. 
          Lại nói về đám cưới của mụ phù thuỷ và chàng hiệp sĩ. Tưởng chừng như không có gì có thể khiến Arthur hối hận và đau khổ hơn nữa. Tuy nhiên chàng hiệp sĩ Garwain của chúng ta vẫn cư xử hết sức chừng mực và lịch sự. Mụ phù thuỷ thì trái lại, trong tiệc cưới, mụ ta làm nháo nhào mọi thứ lên. Thỉnh thoảng mụ lại lấy bàn tay bẩn thỉu của mụ nhón cái này một chút, bốc cái kia một tý. Thật chẳng ra làm sao cả. Mọi người thì hết sức khó chịu.

 
1330327243                                                           chuyen la 9 Có                                                     
      ai muốn mảnh                                                           mai như vầy                                                           không?
   
           Đêm tân hôn, Garwain thu hết can đảm bước vào động phòng hoa chúc. Nhưng, gì thế này? Trên giường không phải là mụ phù thuỷ già nua xấu xí mà là một cô gái vô cùng xinh đẹp đợi chàng tự bao giờ. 
Image   
           Nhận thấy sự ngạc nhiên trên nét mặt chàng hiệp sĩ, cô gái từ tốn giải thích là vì chàng rất tốt với cô lúc cô là phù thuỷ, nên để thưởng cho chàng hiệp sĩ, cô sẽ trở thành một người xinh đẹp dễ thương đối với chàng trong một nửa thời gian của 24 giờ một ngày. 
           Vấn đề là chàng phải lựa chọn hình ảnh đẹp của nàng vào ban ngày hay là ban đêm. Chao ôi sao mà khó thế? Garwain bắt đầu cân nhắc: Ban ngày nếu nàng là một cô gái xinh đẹp thì ta có thể tự hào cùng nàng đi khắp nơi, nhưng ban đêm làm sao mà ta chịu cho nổi? Hay là ngược lại nhỉ, ta đâu cần sỹ diện với bạn bè cơ chứ, cứ để nàng ta xấu xí trước mặt mọi người đi, nhưng khi màn đêm buông xuống, ta sẽ được tận hưởng những giây phút chồng vợ với thiên thần này.
          Sau đó Garwain đã trả lời “Nàng hãy tự quyết định lấy số phận của mình. Nàng muốn đẹp hay xấu vào lúc nào cũng được”.
         Tất nhiên câu trả lời này đã làm cho mụ phù thuỷ đội lốt cô gái xinh đẹp kia hài lòng và nàng nói với chàng rằng nàng sẽ hóa thân thành một cô gái xinh đẹp suốt đời cho chàng.
         Đó là phần thưởng cho người biết tôn trọng ý kiến của phụ           nữ.....khà ...khà ...

Sưu tầm

Thứ Hai, tháng 4 22

CHIỀU ỐM MỘT MÌNH


Từ trên giường nằm tôi nhìn ra cửa sổ nắng chiều rực rỡ rồi nhạt dần, giữa khoảng không gian xám mờ mờ những cánh hoa ngọc anh trắng nỗi bật trong buổi chiều hoang liêu mình tôi với cơn đau mấy ngày chưa thuyên giảm . Một nỗi buồn vô cớ xâm chiếm, tim tôi đau nhói. Những kỷ niệm vui buồn đan xen lũ lượt hiện ra như cuốn phim quay chậm,nó làm đầu óc tôi nhức buốt tê dại . Tôi như muốn chìm đi …
Trong biết bao điều suy nghĩ về cuộc sống tôi thấy mình ngày càng bé lại, những quyết định vội vàng theo cảm tính (mà cảm tính đâu phải lúc nào cũng đúng) . Cuộc đời được ví như dòng sông chảy mãi không ngừng, Có những dòng sông phẳng lặng,êm đềm tươi mát,có những con sông uốn mình gập ghềnh qua bao dốc sỏi và cũng có dòng sông đầy thác lũ …
Trong căn phòng giữa bóng chiều nhá nhem cơn đau như tăng lên, một mình tôi như nghe tất cả nỗi hiu quạnh đời mình . Tiếng hát mênh mông buồn của Khánh Ly “ Khi cơn đau lên đầy thì tình như chút nắng Khi cơn đau lên đầy thì tình cũng mênh mông . Một người về đỉnh cao một người về vực sâu để cuộc tình chìm mau như bóng chim cuối đèo…” Bây giờ đây tôi đang ở đỉnh cao với gió núi mây ngàn hay như người ở dưới vực sâu,một vực sâu tối tăm,chông gai đầy rắn rít? Tôi không biết,làm sao tôi lại mù mờ thế này? Khi cuộc sống không ưu ái cho bạn những điều như mong ước sao bạn không chấp nhận thực tại? Người ta không thể có tất cả mọi thứ mà không mất đi chút gì . Giữa mất và được,có và không nó luôn song hành . Tôi biết niềm vui tôi có thật mong manh dễ vỡ,tôi cho phép tôi dễ dãi một lần trong đời hãy quên đi cái phần hồn mà tôi luôn đặt lên trên tất cả, sao tôi phải khắt khe khi cuộc đời trôi hoài không bao giờ nghỉ? Hạnh phúc như bóng nắng ngoài kia có thể lung linh,có thể nhạt nhòa,có thể chìm vào bóng đêm đen kịt, dẫu là gì tôi cũng vui,hồn nhiên như con trẻ chơi diều những chiều lộng gió . Thì tôi cũng đang thả diều cuộc sống của tôi cho bay bỗng cho thăng hoa . Hãy làm cơn gió cho diều bay lên …
Những cơn ho kéo dài cổ họng rát như bỏng,ngực tức đau ê ẩm, chỉ là cảm mà sao sốt – nóng- lạnh thất thường. Cơn đau làm tôi ngộ ra nhiều điều khi khỏe mạnh tôi không chút thời gian tĩnh tại để nhìn về . Mới bốn ngày nằm trên giường bệnh thời gian dài như cả tuần,cả tháng . Nắng đã tắt hẳn ngoài khung cửa sổ trời tối om, tôi bật đèn căn phòng sáng bừng dưới bóng đèn neon . Một màu tím dịu mát với hương hoa thoang thoảng từ lọ hoa hồng con gái mua tặng đem lại cho tôi cảm giác dễ chịu . Tôi tận hưởng giây phút êm ái này dù cơn sốt vẫn ngầy ngật khó chịu . Ôi căn phòng thân yêu của tôi .Tôi cám ơn con trai đã thiết kế ngôi nhà và căn phòng ngủ dễ thương . Tôi cám ơn dòng sông gập ghềnh thác lũ cho tôi cuộc sống hôm nay đầy phù sa . Không đâu tôi thèm một bàn tay nắm lúc này,chỉ lúc này thôi để cùng tôi cảm nhận hết một buổi chiều đầy cảm xúc.        
Một bàn tay trong một bàn tay lặng lẽ trong chiều tắt nắng,hai tâm hồn đồng điệu,lặng im không nói,không một lời. Ngôn vô ngôn.
Ước mơ vẫn chỉ là mơ ước xa xôi …

                  
                                  Viết khi cơn đau lên đầy
                                            22/4/2013
                                          HV                          

CƯỜI VUI BẠN ƠI!


Bệnh viêm khớp
Sáng sớm, một ông sực mùi bia ngồi cạnh vị linh mục trên chuyến tàu điện.
Áo ông ta vấy bẩn, mặt dính đầy vết son môi và một chai rượu ló ra khỏi túi áo choàng rách.
Ông ta mở một tờ báo ra đọc và sau vài phút, quay sang hỏi vị linh mục:
- Thưa cha, điều gì gây nên bệnh viêm khớp?
- Con ơi, đó là do sinh hoạt phóng túng, ăn ở với đàn bà mạt hạng, lạm dụng bia rượu, thiếu vệ sinh...
Người đàn ông lẩm bẩm gì đó rồi quay lại với tờ báo.
Vị linh mục nghĩ có lẽ mình hơi nặng lời nên nói tiếp với giọng an ủi:
- Thật tình cha không có ý trách móc gì con đâu. Thế con bị viêm khớp bao lâu rồi?
- Rất may là con không bị, thưa cha. Con đọc trên báo này thấy nói rằng Đức Giáo Hoàng bị viêm khớp.
                         ST

Thứ Sáu, tháng 4 19

GIẤY CHỨNG NHẬN LÀM NGƯỜI

Nhân kỷ niệm ngày người khuyết tật, mời các bạn đọc bài này thật hay.


Giấy chứng nhận làm người
Trên đoàn tàu, cô soát vé hết sức xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông lớn tuổi áng chừng đi làm thuê, hạch sách:
-Vé tàu!
Người đàn ông lớn tuổi lục khắp người từ trên xuống dưới một thôi một hồi, cuối cùng tìm thấy vé, nhưng cứ cầm trong tay không muốn chìa ra.
Cô soát vé liếc nhìn vào tay anh, cười trách móc:
- Đây là vé trẻ em.
Người đàn ông đứng tuổi đỏ bằng mặt, nhỏ nhẹ đáp:
- Vé trẻ em chẳng phải ngang giá vé người tàn tật hay sao?
Giá vé trẻ em và người tàn tật đều bằng một nửa vé, đương nhiên cô soát vé biết. Cô nhìn kỹ người đàn ông một lúc rồi hỏi:
- Anh là người tàn tật?
- Vâng, tôi là người tàn tật.
- Vậy anh cho tôi xem giấy chứng nhận tàn tật.
Người đàn ông tỏ ra căng thẳng. Anh đáp:
- Tôi... không có giấy tờ. Khi mua vé cô bán vé bảo tôi đưa giấy chứng nhận tàn tật, không biết làm thế nào, tôi đã mua vé trẻ em
Cô soát vé cười gằn:
- Không có giấy chứng nhận tàn tật, làm sao chứng minh được anh là người tàn tật?
Người đàn ông đứng tuổi im lặng, khe khẽ tháo giầy, rồi vén ống quần lên - Anh chỉ còn một nửa bàn chân.
Cô soát vé liếc nhìn, bảo:
- Tôi cần xem chừng từ, tức là quyển sổ có in mấy chữ "Giấy chứng nhận tàn tật", có đóng con dấu bằng thép của Hội người tàn tật!
Người đàn ông đứng tuổi có khuôn mặt quả dưa đắng, giải thích:
- Tôi không có hộ khẩu của địa phương, người ta không cấp sổ tàn tật cho tôi. Hơn nữa, tôi làm việc trên công trường của tư nhân. Sau khi xảy ra sự cố ông chủ bỏ chạy, tôi cũng không có tiền đến bệnh viện giám định...
Trưởng tàu nghe tin, đến hỏi tình hình.
Người đàn ông đứng tuổi một lần nữa trình bày với trưởng tàu, mình là người tàn tật, đã mua một chiếc vé có giá trị bằng vé của người tàn tật ...
Trưởng tàu cũng hỏi:
- Giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu?
Người đàn ông đứng tuổi trả lời anh không có giấy chứng nhận tàn tật, sau đó anh cho Trưởng tàu xem nửa bàn chân của mình.
Trưởng tàu ngay đến nhìn cũng không thèm nhìn, cứ nhất quyết nói:
- Chúng tôi chỉ xem giấy chứng nhận, không xem người. Có giấy chứng nhận tàn tật chính là người tàn tật, có giấy chứng nhận tàn tật mới được hưởng chế độ ưu đãi vé người tàn tật. Anh mau mau mua vé bổ sung.
Người đứng tuổi bỗng thẫn thờ. Anh lục khắp lượt các túi trên người và hành lý, chỉ có bốn đồng, hoàn toàn không đủ mua vé bổ sung. Anh nhăn nhó và nói với trưởng tàu như khóc:
- Sau khi bàn chân tôi bị máy cán đứt một nửa, không bao giờ còn đi làm được nữa. Không có tiền, ngay đến về quê cũng không về nổi. Nửa vé này cũng do bà con đồng hương góp mỗi người một ít để mua giùm, xin ông mở lượng hải hà, giơ cao đánh khẽ, nương bàn tay cao quý, tha cho tôi.
Trưởng tàu nói kiên quyết:
- Không được.
Thừa dịp, cô soát vé nói với Trưởng tàu:
- Bắt anh ta lên đầu tàu xúc than, coi như làm lao động nghĩa vụ.
Nghĩ một lát, trưởng tàu đồng ý:
- Cũng được.
Một đồng chí lão thành ngồi đối diện với người đàn ông đứng tuổi tỏ ra chướng tai gai mắt, đứng phắt lên nhìn chằm chằm vào mắt vị trưởng tàu, hỏi:
- Anh có phải đàn ông không?
Vị trưởng tàu không hiểu, hỏi lại:
- Chuyện này có liên quan gì đến tôi có là đàn ông hay không?
- Anh hãy trả lời tôi, anh có phải đàn ông hay không?
- Đương nhiên tôi là đàn ông!
- Anh dùng cái gì để chứng minh anh là đàn ông? Anh đưa giấy chứng nhận đàn ông của mình cho mọi người xem xem?
Mọi người chung quanh cười rộ lên.
Thừ người ra một lát, vị truởng tàu nói:
- Một người đàn ông to lớn như tôi đang đứng đây, lẽ nào lại là đàn ông giả?
Đồng chí lão thành lắc lắc đầu, nói:
- Tôi cũng giống anh chị, chỉ xem chứng từ, không xem người, có giấy chứng nhận đàn ông sẽ là đàn ông, không có giấy chứng nhận đàn ông không phải đàn ông.
Vị trưởng tàu tịt ngóp, ngay một lúc không biết ứng phó ra sao.
Cô soát vé đứng ra giải vây cho Trưởng tàu. Cô nói với đồng chí lão thành:
- Tôi không phải đàn ông, có chuyện gì ông cứ nói với tôi.
Đồng chí lão thành chỉ vào mặt chị ta, nói thẳng thừng:
- Cô hoàn toàn không phải người!
Cô soát vé bỗng nổi cơn tam bành, nói the thé:
- Ông ăn nói sạch sẽ một chút. Tôi không là người thì là gì?
Đồng chí lão thành vẫn bình tĩnh, cười ranh mãnh, ông nói:
- Cô là người ư? Cô đưa giấy chứng nhận "người" của cô ra xem nào...
Mọi hành khách chung quanh lại cười ầm lên một lần nữa.
Chỉ có một người không cười.
ST

Thứ Tư, tháng 4 17

LÀM NGƯỜI THẬT KHÓ



 Một đệ tử hỏi Thầy (thời Nho học): - Thưa Thầy học cái gì khó nhất? Thầy dạy : Học làm người là khó nhất - Thế tại sao nhiều người không học vẫn làm người được? - Con đem mà hỏi vong hồn ông Khổng tử, ông ấy dạy học làm người!
Câu chuyện đơn giản nầy nó cho ta sự suy nghĩ
                
 (Hãy xem đúc kết các kinh nghiệm) Đại sư Tinh Vân có một người đệ tử, sau khi tốt nghiệp đại học liền học thạc sĩ, rồi lại học tiến sĩ, sau nhiều năm đèn sách cuối cùng cũng đã hoàn thành luận án tiến sĩ nên vô cùng mừng vui. Một hôm người đệ tử này trở về, thưa với Đại sư. Thưa thầy nay con đã có học vị tiến sĩ rồi, sau này con phải học những gì nữa? Ngài Tinh Vân bảo: Học làm người, học làm người là việc học suốt đời chẳng thể nào tốt nghiệp được.
1. Thứ nhất , “học nhận lỗi”.Con người thường không chịu nhận lỗi lầm về mình, tất cả mọi lỗi lầm đều đổ cho người khác, cho rằng bản thân mình mới đúng, thật ra không biết nhận lỗi chính là một lỗi lầm lớn.
2. Thứ hai, “học nhu hòa”.
Răng người ta rất cứng, lưỡi người ta rất mềm, đi hết cuộc đời răng người ta lại rụng hết, nhưng lưỡi thì vẫn còn nguyên, cho nên cần phải học mềm mỏng, nhu hòa thì đời con người ta mới có thể tồn tại lâu dài được. Tâm nhu hòa là một tiến bộ lớn trong việc tu tập.
3. Thứ ba, ” học nhẫn nhục”.Thế gian này nếu nhẫn được một chút thì sóng yên bể lặng, lùi một bước biển rộng trời cao. Nhẫn, vạn sự được tiêu trừ. Nhẫn chính là biết xử sự, biết hóa giải, dùng trí tuệ và năng lực làm cho chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không. 
4. Thứ tư, “học thấu hiểu”. 
Thiếu thấu hiểu nhau sẽ nảy sinh những thị phi, tranh chấp, hiểu lầm. Mọi người nên thấu hiểu thông cảm lẫn nhau, để giúp đỡ lẫn nhau. Không thông cảm lẫn nhau làm sao có thể hòa bình được? 
5. Thứ năm, “học buông bỏ”. 
Cuộc đời như một chiếc vali, lúc cần thì xách lên, không cần dùng nữa thì đặt nó xuống, lúc cần đặt xuống thì lại không đặt xuống, giống như kéo một túi hành lý nặng nề không tự tại chút nào cả. Năm tháng cuộc đời có hạn, nhận lỗi, tôn trọng, bao dung, mới làm cho người ta chấp nhận mình, biết buông bỏ thì mới tự tại được! 
6. Thứ sáu, “học cảm động”.
 Nhìn thấy ưu điểm của người khác chúng ta nên hoan hỷ, nhìn thấy điều không may của người khác nên cảm động. Cảm động là tâm thương yêu, tâm Bồ tát, tâm Bồ đề; trong cuộc đời mấy mươi năm của tôi, có rất nhiều câu chuyện, nhiều lời nói làm tôi cảm động, cho nên tôi cũng rất nỗ lực tìm cách làm cho người khác cảm động. 
7. Thứ bảy, “học sinh tồn”. 
Để sinh tồn, chúng ta phải duy trì bảo vệ thân thể khỏe mạnh; thân thể khỏe mạnh không những có lợi cho bản thân, mà còn làm cho gia đình, bạn bè yên tâm, cho nên đó cũng là hành vi hiếu đễ với người thân.
 
 
"Blame yourself, you learn from it. Blame someone else, you learn nothing."
(Tự trách mình, bạn học được từ lỗi lầm của mình. Đỗ lỗi cho người khác, bạn không học được gì cả.)
" Internet helps to open people's mind"

ĐỪNG ĐỂ QUÁ TRỄ



Nguồn từ mail

Thứ Ba, tháng 4 16

NGÀY SINH


“Ngày chị sinh trời cho làm thơ vấn vương với sợi tơ trời . Tình duyên bỏ chợ tình người đa đoan…”

Ngày bình thường trở thành ngày đặc biệt khi có tiếng gọi cửa của nhân viên bưu điện .
-        Xin cô ký vào giấy này
Trước mắt tôi là lẵng hoa tươi thắm, thơm nồng của hoa ly,hoa hồng, và dòng chữ : MỪNG SINH NHẬT

Ừ nhỉ ! hôm nay là ngày 16 tháng 4,cái ngày nơi thôn quê xa lăng lắc Má tôi đã sinh ra tôi vào cuối mùa xuân. Tôi ra đời không như mong đợi Má Ba,trước tôi đã có chị nên sau chị phải là cậu con trai . Ấy thế mà tôi lại chui ra khỏe mạnh dễ nuôi hơn chị . Khi bé tôi mập tròn tóc vàng hoe,da trắng như bột nên được mọi người yêu quý gọi cái tên V phệ (nghe xấu tệ) . Theo lời Má kể từ khi sinh tôi công việc làm ăn của Má ngày càng phát đạt. Má tôi có tiệm buôn bán tạp hóa nhỏ nhờ thuận buồm xuôi gió tiệm bành trướng đến nỗi mọi người đồn Má tôi đào được vàng . Má nói do tuổi của Má-chị tôi và tôi vào cung tam hạp “ HỢI –MẸO-MÙI” nên mọi điều Má gặp toàn may mắn. Rồi cuộc sống nối tiếp với bao thăng trầm lịch sử tôi lớn lên như bao đứa trẻ khác ăn-học-đi làm-ra đời-có gia đình riêng- một cuộc sống mới tiếp tục. Tất cả như dòng sông chảy mãi không ngừng .
Mỗi người sinh ra đều mang trong mình một số phận chẳng ai giống ai và cũng không ai tài giỏi để tự vỗ ngực khoe khoang “ Tôi muốn gì được nấy” . Số phận đến mỗi người như cây thập tự phải mang trên vai nặng hay nhẹ do cách anh mang nó như thế nào . Tôi đã mang cây thập tự đời mình năm mươi tám năm qua : vui buồn,sướng khổ,nước mắt và nụ cười,hạnh phúc và niềm đau . Bây giờ đây đứng trên đỉnh dốc cuộc đời nhìn lại con đường mình đã trải qua tôi luôn tự hào thành quả mình đạt được cả những điều không như ý muốn tôi cũng luôn dành cho chúng một chỗ thảnh thơi trong tim mình không vướng bận nhiều,không trăn trở quá lắm . Nếu bạn biết trân quý hạnh phúc thì cũng đừng quên nỗi buồn mà nhờ nó giúp bạn đứng vững hơn .
Nhìn lẵng hoa tươi thắm trong nắng mai lòng reo vui bao cung bậc tình cảm . Một người bạn ở xa năm nào cũng nhớ ngày sinh của tôi ,đã mười năm rồi anh luôn giữ lời hứa “ Anh sẽ tặng hoa cho đến ngày anh không còn sống nữa”. Giờ là năm thứ mười liệu anh còn nhớ bao năm?  Sao tôi phải băn khoăn? đã mười năm anh luôn đúng hẹn vậy đã là hạnh phúc lớn lao rồi .
 Món quà đầu tiên một cái kính đeo mắt và hôm qua có một ngày đi chơi thú vị - Hôm nay tôi còn nhận nhiều tình cảm của gia đình bạn bè thân thương chúc mừng .Bạn cùng lớp tặng tôi quyển sách “ Món quà vô giá” Một người từ thế giới ảo bước ra đời thật đã làm tôi cảm động không nói nên lời – chiều nay anh đến với món quà tôi ao ước bấy lâu : chiếc máy ảnh cùng thẻ nhớ . Ôi tình bạn thiết tha.Tôi thật cám ơn cuộc đời đã dành cho tôi quá nhiều ưu ái .
Tối nay trời đổ mưa,cả ngày nắng không có dấu hiệu gì của cơn mưa, tự nhiên mưa. Ông trời thiệt lạ,chắc ông thương tôi,làm sao mà không thương tôi cho được . Ông ở trên cao nhìn xuống thấy hết mọi điều,những điều chỉ riêng lòng tôi hiểu,tôi không muốn nỗi buồn đau của mình làm ai đó phải khóc,chỉ riêng tôi và ông trời tối nay đã chia xẻ cùng tôi cơn mưa này. Tôi cám ơn cơn mưa nói hộ lòng tôi . Tôi cũng cám ơn ngày nhật thực cách đây năm tám năm lúc tôi chưa tròn tuần tuổi giữa trưa bỗng dưng trời tối sầm gần một giờ đồng hồ. Má tôi đã run sợ biết bao lúc mò tìm tôi trong bóng đêm dày đặc . Khi đã ôm được tôi vào lòng má khóc : Ôi con gái bé bỏng của Má sao con nằm im ru bà rù? Bóng đêm có làm con sợ? Tiếng chó sủa,tiếng gà gáy vang xóm giữa trưa . Mọi hoạt động im lìm,không ai dám đi đâu,ở đâu ở nguyên đó. Một mình má trong buồng tối om lo lắng cho tương lai đứa con gái ,vì sao trời đang nắng chang chang tự nhiên sụp tối mịt? Má không hiểu nhật thực,nguyệt thực Má chỉ nghĩ theo tâm linh rằng rồi con gái sẽ khổ. Má đâu biết trong bóng tối âm u của ngày nhật thực đó như một dự cảm cho cuộc đời tôi. Một cuộc đời luôn phải chèo chống gánh gồng và cho đến bây giờ cũng thế.
Buổi tối trời mưa nặng hạt hơn, vợ chồng con gái,hai thằng cháu ngoại,thằng cháu nội ùa vào phòng hát vang “Happy birthday to you” cùng hoa hồng,bánh kem. Chúng nó kéo tôi ra khỏi phòng ngủ xuống phòng khách . Con dâu cũng tặng tôi cái bánh kem thật đẹp. Ồn ào một giờ đồng hồ rồi ra về tôi lại một mình với tổ kén thân yêu riêng mình.
Trời đã tạnh mưa. Trăng chưa lên mây vẫn còn giăng kín bầu trời . Một ngày vui tràn đầy hạnh phúc . Đôi khi hạnh phúc quá lòng cũng rưng rưng. Ước gì…
Niềm vui nhân lên gấp bội khi món quà cuối cùng trong ngày là một bài thơ của N :
                       
                               THƠ TẶNG SINH NHẬT H.V

                   Thì dĩ nhiên,lạc đà đi trên cát
                   Em cũng dĩ nhiên má đỏ môi hồng
                   Má sinh vậy.Em bây giờ vẫn vậy
       Ngó nghiêng ngó ngay.Thương cứ…càng thương
                  Cái ngày mẹ sinh em chòi em đạp
                  Nhìn mặt em là biết chẳng hiền đâu
                  Em chẳng biết quả tim anh bầm dập
                 Cũng như anh.Nhiều gã muốn điên đầu
                  Anh cũng vậy.Dẫu xương đồng da sắt
                    Gót Achilles từng biết rõ tình nhau
                    Nên dẫu nhiều đêm trái tim thoi thóp
                  Muốn nghỉ chơi…mà có nghỉ được đâu!
                     Nên bởi vậy,những ngăn đời rực rỡ
                    Em để riêng ai trân quý trên đời
                   Chỉ dành lại một ngăn đời khốn khổ
                    Nhốt mình anh.Meo mốc chỉ anh thôi…
                                      Tặng SN Hồng Việt
                                                     N    

Làm sao đây ? đêm dài quá mình tôi không ôm hết niềm vui . Tôi viết để bạn bè chia xẻ cùng tôi niềm vui quá lớn này.
“ Vì sao không là mặt trời gieo hạt nắng vô tư?”
                         
                              Ngày đặc biệt
                                 16/4/2013
                                      HV                          
       Có một điều các bạn biết không Vua hề Sạc lô và Hitle cùng sinh ngày 16/4 đấy.
Một người làm cả thế giới cười. Một người làm cả thế giới khóc.
 Còn tôi ? Tôi chỉ khóc cười riêng mình tôi thôi.

Thứ Bảy, tháng 4 13

CƯỜI VUI CUỐI TUẦN


Nhẹ tay

Nha sĩ đang cắm cúi làm răng cho một khách nữ, đột nhiên la lên:

- Xin lỗi bà, cái mà bà đang bấu tay vào là bộ phận riêng tư của tôi chứ không phải thành ghế đâu.

- Tôi biết, thế thì cả hai chúng ta sẽ cố gắng nhẹ tay để không làm đau nhau nhé?


Định nghĩa vui về con gái !

Con gái 8 tuổi như thể dục dụng cụ , không tên con trai nào thèm để ý .

Con gái 18 tuổi như bóng đá , 22"thằng" tranh một quả .

Con gái 28 tuổi như bóng rổ , tỉ lệ tranh giảm còn 10 thằng một quả .

"Con gái" 38 tuổi như bóng bàn , bạn luôn cố hất sang bên đối phương .

"Con gái" 48 tuổi như bóng chày , bạn cố đánh đi thật xa .

Trên 58 tuổi , rất đơn giản , đó là bi-a , mục tiêu duy nhất là cho"xuống lỗ“ .


Lên thiên đàng sớm

Thầy bói phán cho một ông đi xem: "Đường hậu vận của ông rất tốt. Nếu ông chết trước thì ông sẽ được lên thiên đàng".
Ông kia bèn hỏi:
- Thế nếu vợ tôi chết trước?
- Càng tốt, thì ông đã có thiên đàng ngay từ giờ phút đó.

Khích lệ tinh thần

Một anh chàng thấy bạn của mình hay lôi ảnh của vợ ra ngắm liền hỏi: "Sao cậu hay lấy ảnh vợ trong ví ra nhìn hoài vậy? Có gì lạ không?"
- Khi mình gặp những phiền phúc trong cuộc đời, mình lấy ảnh cô ấy ra nhìn là mình hết lo lắng ngay.
- Vậy sao? Hình ảnh vợ đã khích lệ cho tinh thần cậu phải không?
- Đúng vậy, khi nhìn ảnh của cô ấy, mình tự an ủi là con vợ như vậy mà mình còn chịu được thì không có phiền phức trên thế gian này mà to lớn hơn thế nữa.
- !!!!!

Rút kinh nghiệm 

Một phụ nữ chồng vừa chết chẳng bao lâu đã tái hôn. 
Một hôm, trong lúc cãi cọ với người chồng mới, hai người mắng nhau không tiếc lời:
- Cô chẳng phải là người đứng đắn. Nếu đứng đắn, cô đâu đã chẳng lấy tôi ngay sau khi anh ta vừa mất - Anh chồng đỏ mặt tía tai đay nghiến.
Cô vợ gật gù:
- Được, lần sau tôi sẽ đợi lâu hơn!

Tưởng là ông? 

Một cô gái tóc vàng đi du lịch châu Âu vào mùa tuyết rơi. Đến thành phố nọ, cô vào một khách sạn có tên Mùa Đông thuê phòng. Trong lúc chờ làm thủ tục, cô nhìn thấy tấm bảng treo thông báo về độ dày của tuyết ở các khu vực lân cận như sau: 
- Mousi: 15 cm, mềm. 
- Kini: 20 cm, hơi cứng. 
- London : 25 cm, rất cứng. 
Cô hồ hởi ghé tai nhân viên đón khách: 
- Này cô, ông London ở phòng nào nhỉ?

CAO CƠ

Cô bé ra công viên chơi thấy một thằng bé đang đá bóng. Thằng bé nhìn cô bé chế giễu:
- Tao có trái bóng đẹp không này? Mày có không?
Cô bé oà khóc chạy về nhà kể với mẹ. Một lúc sau cô quay lại với một quả bóng to hơn, đẹp hơn.
Thằng bé thấy thế tức lắm. Hôm sau, cô bé ra công viên thấy thằng bé hôm qua đang đi xe đạp. Thằng bé nhìn cô bé khoe khoang:
- Tao có xe đạp đẹp này? Mày có không?
Cô bé lại khóc chạy về nhà kể với mẹ. Một giờ sau, cô quay lại với chiếc xe đạp tuyệt đẹp và kiêu hãnh nhìn thằng bé.
Thằng bé tức lắm, tụt quần xuống đầu gối chỉ vào chỗ ấy gào lên:
- Mày sẽ không bao giờ có cái này đâu!
Cô bé òa khóc bỏ chạy và chỉ một lát sau đã thấy cô bé trở lại. Cô bé đứng trước mặt thằng bé, tốc váy lên và chỉ vào đó, hét to:
- Mẹ tao bảo: Chừng nào mà tao còn có cái này thì tao muốn bao nhiêu cái như mày cũng có!

Người chồng thành thật !

Vợ hỏi: - Anh đã ngủ với bao nhiêu người đàn bà?? 
Chồng trả lời ngon lành: - Chỉ có mình em yêu! Với tất cả người khác anh.... đều thức. 

Tôi Không Phải Thợ Chuyên Môn

Vợ nói với chồng:
-Cái bếp điện không thấy nóng, anh xem thế nào sửa giúp em..
Cô vợ chưa mói hết câu ông chồng đã gắt lên:
-Sửa? tôi đâu phải thợ điện!
Nói xong liền lên xe đi làm.Ngày hôm sau cô vợ lại nói: 
-Cái bàn nhà mình gãy một chân rồi, anh đóng lại giúp em đi.
Ông chồng lại gắt lên: 
-Đóng bàn? Tôi đâu phải thợ mộc!
Nói xong liền lên xe đi làm.Chiều về, anh chồng thấy vợ đang nấu ăn bằng bếp điện, nhìn sang thấy cái bàn đã có đủ chân.
Ngạc nhiên lắm anh ta bèn hỏi:-Ai sửa mấy thứ đó vậy?Chị vợ trả lời rằng đã nhờ ông hàng xóm sửa giùm.Anh chồng hỏi tiếp:-Thế lão đòi bao nhiêu?-Ông ấy nói hoặc vá cho ông ta cái áo sơ mi, hoặc cho ông ấy " YÊU " một chút.-Thế cô nhận vá cái áo sơ mi cho lão ta chứ?-Anh điên à? Tôi đâu phải thợ may?

“Bố ơi!”.

Có 2 vợ chồng sinh được 1 đứa con trai rất kháu khỉnh. Tuy nhiên đến tận 2 tuổi nó vẫn chưa biết nói.
Dù cả nhà cố gắng tập nói nhưng thằng bé cũng chỉ kêu vài tiếng ú ớ.
Rồi đến năm 3 tuôi.. rồi 4 tuổi... nó vẫn chẳng nói được câu nào.
Phải đến lần sinh nhật thứ 5 thằng bé mới nói được 1 câu: "Ông Ngoại"!.
Khỏi phải nói cả gia đình sướng đến phát điên, mở tiệc ăn mừng tưng bừng. Nhưng đến ngày hôm sau thì ông ngoại thằng bé qua đời...
Thế rồi nó lại rơi vào im lặng suốt 1 tháng.
Sau 1 tháng đó thằng bé lại bật ra được 1 câu nữa: "Bà Ngoại".
Sáng hôm sau bà ngoại thằng bé qua đời.
Rồi nó lại rơi vào im lặng. Cả nhà bắt đầu thấy lo sợ...
Thế rồi ngày đó cũng đến, thằng bé cất tiếng gọi: “Bố ơi!”.
Người bố buồn chán, ăn một bữa cơm ngon cuối cùng trong đời rồi lên giường nằm chờ trời sáng, đợi cái chết. Đợi lâu quá ông ta ngủ quên mất.
Sáng sớm hôm sau ông ta bị đánh thức bởi tiếng kêu khóc thảm thiết từ bên nhà hàng xóm.
Ông hàng xóm đã qua đời. !!

Ly dị và … lý lẽ đàn ông 

Trong một phiên tòa ly dị, hai bên tranh cãi về việc giữ đứa con trai duy nhất. 
Người mẹ, giọng vô cùng xúc động, tự bênh vực: 
- Thưa quan toa…đứa trẻ này đã được cấu tạo trong tôi…Nó sinh ra từ bụng của tôi… Vậy nên tôi xứng đáng được giữ nó!
Quan tòa, cũng rất xúc động và hầu như đã bị thuyết phục, cho phép người chồng nói. 
Người chồng thực tế: 
- Thưa quan tòa, tôi chỉ xin có một câu hỏi: 
Khi tôi bỏ một đồng tiền vào trong cái máy bán nước, thì cái lon nước chui ra là của tôi hay là của cái máy?

Sự khác nhau giữa Váy và lồng Chim



Trong một cuộc thi hoa hậu mới đây, có 2 cô thí sinh lọt vào vòng chung kết, nhưng cả hai đều xứng đáng. 
Ban giám khảo đưa ra câu hỏi phụ, ai trả lời hay và đúng nhất thì rinh giải.
- Hãy cho biết sự khác nhau giữa cái Váy và cái lồng Chim. 
Cô gái đoạt chức á hậu trả lời : 
- Thưa ban giám khảo, cái Váy và cái lồng Chim khác nhau ở chỗ: trong lồng Chim thì có con Chim còn trong Váy thì không có Chim ! 
Cô gái đoạt chức hoa hậu trả lời: 
- Thưa ban giám khảo, cái Váy và cái lồng Chim khác nhau ở chỗ: khi mở lồng thì Chim bay ra còn khi mở Váy thì Chim bay vào !

Chuyện 1:
Ông bố bảo đứa con: Xích con chó dữ lại. 
Cậu con hỏi: Nhà sắp có khách từ xa tới à bố? 
Bố đáp: Không! Mẹ mày sắp từ mỹ viện về!

Chuyện 2:
Ông chồng đi làm về bất chợt thì gặp vợ đang nằm với một người bạn thân 
Ông rút súng bắn chết ngay thằng bạn. 
Bà vợ nói ngay: Cứ cái đà này thì ông sẽ mất hết bạn bè!

Chuyện 3:
Dịp lễ Giáng Sinh một em bé viết thư cho ông già Noel: Xin Ngài cho con một đứa em. 
Ông già Noel phúc đáp: Con hãy gởi mẹ con lên đây!

Chuyện 4:
Thầy giáo hỏi cả lớp: Các em đã hiểu việc kinh nguyệt quan trọng thế nào đối với phụ nữ chưa?
Trò Mike đáp: Thưa hiểu. Khi chị con nói tháng này không có thấy kinh nguyệt thì mẹ con ngất xỉu, bố con bị đột quỵ tim, còn anh tài xế thì vùng chạy ra ngoài. 

Chuyện 5:
Cậu bé hỏi bố về sự khác biệt giữa hai từ “confident” và “confidential”. 
Ông bố liền đáp : Nếu bố nói con là con ruột của bố, tức là bố “confident” [tự tin, tin chắc] Còn nếu bố nói nhỏ với con rằng thằng Bob hàng xóm cũng là con của bố và là em của con thì đó là “confidential” [kín, bí mật]!
ST