![]() | |
Trời mưa hai ngày ủ ê, buồn quá là buồn. Cô gái ngồi nhìn mưa và những chú chim chuyền cành trông sao giống mình quá |
Thứ Ba, tháng 12 2
MƯA MƯA MƯA
NGƯỜI THẦY ĐẦU TIÊN
Tôi không nhớ những ngày đầu tiên tôi đi học như thế
nào, tôi chỉ nghe Má tôi kể lại tôi rất nhát không chịu đi học. Mỗi sáng Má tôi
dắt tôi đến trường vừa quay lưng là tôi khóc òa chạy theo, nhiều ngày như thế
cuối cùng chịu thua Má phải cùng ngồi học với tôi. Sau vài ngày tôi quen quen Má
gửi thầy đừng bao giờ phạt roi hay la mắng to tiếng với tôi. Tôi là một học trò
đặc biệt ở cái trường làng nhỏ xíu trên dốc sỏi cao trên đồi ngày ấy.
Tuổi thơ êm đềm ở làng quê Khánh Bình chẳng để lại cho
tôi kỷ niệm nào về trường lớp bạn bè thời thơ bé . Cũng không thể nào biết vì
sao bộ nhớ của tôi không dung nạp một chút nào những ngày đầu tiên đi học như
thế . Mỗi lần nghe Má kể lại tôi thật xấu hổ vì sao mình quá nhát gan vậy? Tôi
chỉ nhớ mờ mờ ông thầy già mặc áo dài đen rất nghiêm hay phạt quỳ xơ mít những
đứa nghịch ngợm. Với tôi người thầy đầu tiên để lại ấn tượng tốt đẹp nhất tạo
nên nhân cách sống cho tôi không ai xa lạ rất gần gủi yêu thương đó là Ba tôi.
Vì những năm chiến tranh chạy loạn nên khi tạm cư nơi
ở mới tôi chẳng đến trường mà học tại nơi ở do Ba tôi mở lớp dạy học cho con em
sống trong trại cũng chạy loạn như gia đình tôi . Ba tôi dạy tất cả các môn ,
toán , tiếng việt, công dân giáo dục… Giờ học nào tôi cũng thích thú vì Ba dạy rất
dễ hiểu . Tiếng Ba to, phát âm rõ ràng, giảng giải tận tình chu đáo. Nhất là
môn tiếng việt Ba luôn nói phải viết cho đúng chính tả, chữ viết phải thật đẹp
vì chữ viết là một phần tính cách con người. Ba tôi rất khéo tay, chữ viết đẹp,
vẽ đẹp nữa, rất tiếc tôi không biết vẽ, chữ cũng không đẹp như chữ của Ba. Tôi
là con gái của Ba nhưng không bao giờ Ba thiên vị, Ba vẫn phạt nếu tôi không
thuộc bài, làm sai như tất cả các bạn. Đó là bài học đầu tiên về sự công bằng.
Môn công dân giáo dục Ba dạy rất kỹ cho mãi đến bây giờ tôi vẫn không quên. “
Tiên học lễ…” Chào hỏi, thưa gửi , giúp đỡ người già, ra đường luôn đi bên
phải, gặp đám tang đi qua dừng lại ngã mũ đứng nghiêm cúi đầu chờ xe tang đi
qua mới được đi tiếp hay đang đi gặp giờ chào quốc kỳ cũng vậy.
Ngoài giờ dạy ở lớp về nhà Ba cũng luôn dạy thêm cho
tôi cách ăn mặc, ra đường phải chỉn chu,
áo quần không được nhăn nheo, quần nọ áo kia , dù không phải đồ mới nhưng luôn
giữ sạch sẽ, thẳng nếp vì nhìn cách ăn mặc có thể đánh giá con người.. Ba dạy
cách sống tự lập không được dựa vào người khác nên từ nhỏ tôi đã biết đi chợ
nấu ăn , trông em . Làm rất nhiều việc mà thời khốn khó những đứa trẻ con nhà
nghèo như tôi thường phải làm : Đi chặt củi , tưới rau , nuôi gà vịt, đem rau
ra chợ bán. Đó là những đồng tiền ít ỏi quý giá nhất của thời tuổi thơ tôi giúp
Ba Má . Câu châm ngôn của Ba : “ Không có gì là không thể khi con có nghị lực
và quyết tâm”.
Người thầy thứ hai trong cuộc đời tôi là Má tôi. Má
tôi ít học, nhưng cách cư xử thì quá tuyệt vời, cả cuộc đời vất vả làm lụng lo
lắng cho chồng con chưa bao giờ Má tôi to tiếng hay đánh đập chúng tôi . Má
tính toán nhanh nhẹn , buôn bán giỏi giang trong khi chị em tôi được học hành
đàng hoàng lại phải lúc nào cũng có máy tính mới làm được các phép tính cộng
trừ nhân chia… Má tôi chưa một lần cắp sách đến trường vì thời đó phụ nữ nông
thôn mấy ai được học hành. Má hoàn toàn tự mình mày mò học vậy mà cũng biết đọc
biết viết . Má đọc truyện Kiều , Lục Vân Tiên thuộc vanh vách Má ru chúng tôi
bằng kho tàng ca dao tục ngữ . Chẳng biết Má thừa hưởng sự thông minh của ai mà
giỏi quá vậy. Tình yêu thương, lo lắng cho con đến già vẫn như ngày chúng tôi
còn bé. Má yêu Ba tôi với mối tình chung thủy . Một tình yêu vĩnh hằng luôn bên
cạnh Ba cả những lúc Ba “say nắng” Má cũng không một lời hờn giận. Má như bà
tiên giúp Ba tôi đi đúng đường những lúc ông mỏi mệt sắp ngã thì Má luôn là
người nâng Ba dậy . Má rộng lượng bao dung luôn tha thứ tất cả lỗi lầm thời
trai trẻ của Ba. Chúng tôi lớn lên trong mái ấm gia đình mà không biết Má mình
cũng có thời đau khổ vì người chồng tài hoa cả đào hoa nữa. Má luôn nhường nhịn
hy sinh một cách thầm lặng . Bất cứ khi nào chúng tôi cần có Má thì Má luôn bên
cạnh động viên an ủi. Giọng Má thủ thỉ nghe rất ngọt ngào. Ba tôi tính tình
nóng nảy, ngược lại Má tôi bình tĩnh dịu dàng . Ba tôi đánh chúng tôi những
trận đòn khủng khiếp ngày bé đến bây giờ chúng tôi vần không quên. Má tôi chỉ
nói nhẹ thôi. Thường chúng tôi sợ đòn của Ba vì Ba đánh rất dữ, rất đau nhưng
cũng sợ cả sự dịu dàng rầy la của Má .
Ngày nhà giáo Việt Nam tôi luôn tự hào mình có hai
người thầy trong đời vừa có công sinh thành nuôi dưỡng lại có công dạy dỗ những
bài học quý giá để trên mọi bước đường đời thăng trầm mình luôn đứng vững. Biết
yêu thương và cũng biết tha thứ. Biết tự đứng dậy khi vấp ngã, biết tự lập trên
sức lực của chính mình không dựa dẫm nhờ vả vào ai.
Trong xã hội bấy giờ thiên hạ bon chen xô đẩy nhau để
đạt danh lợi có khi chà đạp cả nhân phẩm vì tiền thì gia đình tôi vẫn bình dị
với đời sống thật khiêm tốn nhưng an vui thanh thản với những thứ nhỏ bé bên
mình .Những bài học ngày còn bé vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí và truyền lại
cho các thế hệ con cháu đời sau.
Sống trong sạch, làm việc tận tụy, tự lực cánh sinh,
yêu thương, nhường nhịn, biết giúp đỡ, bao dung và biết tha thứ . Cám ơn Ba Má
– người thầy đầu tiên trong cuộc đời con .
Ngày nhà giáo VN
20/11/2014
HV
THƠ
ƯỚC…
Nếu được ước một điều tôi xin
ước
Tuổi mộng mơ áo trắng sân
trường
Hồn phiêu lãng mây trời non
nước
Tình vụng về cành phượng vỹ
yêu thương
Bóng chiều buông tà áo trắng
thướt tha
Tiếng guốc khua vang góc
đường Lê Lợi
Trang thư tình đẫm hương màu
mực tím
E ấp hoài trong vở chẳng dám
trao
Đôi mắt to đen nhìn sau vành
nón
Tóc đen dài xõa kín dáng thon
thon
Tình học trò như quả táo còn
non
Cứ xanh mãi trên cây đời mới
lớn
Ngày tháng hạ ra đi cùng nỗi
nhớ
Tình xưa ơi sao cứ mãi tìm về
Tôi cứ ước những điều không
thể
Để lòng buồn ngơ ngẩn tuổi
hoàng hôn.
ĐN 20/11/2014
HV
TÌNH BA MÁ
-
Mình ráng ăn chút
nữa
-
Thôi tôi không
nuốt nổi nữa mình à
-
Còn có vài muỗng
chứ mấy
Má
nài ép ba ăn mỗi lần ba không muốn ăn nữa. Ngày nào cũng thế .
Ba
rất yếu mấy tuần gần đây, ít ăn, ít uống, ít vận động chỉ nằm suốt ngày.
Mọi
sinh hoạt có má luôn bên cạnh, chìu chuộng ba mọi yêu cầu. Sức yếu chỉ còn lời
nói động viên nhau trong căn phòng chỉ có hai người, con cháu đi làm hết, đến
bữa ăn có mặt chút rồi đi, còn lại hai ông bà nương tựa nhau. Ba mù hai mắt 10
năm rồi má là đôi mắt của ba trong mọi lúc ba cần .
Tôi
hỏi má : Má yêu ba bao lâu mới cưới?
-
Yêu chi mà yêu.
Ông bà ngoại bảo cưới thì cưới, cái mặt còn chưa nhìn cho rõ
-
Rứa ba có yêu má
không ?
-
Ba mi cũng rứa
biết chi . Ông bà nội coi mắt bảo ưng thì ưng
Vậy
đó mà ba má sống với nhau gần hết cuộc đời không tiếng chì tiếng bấc.
Tình
yêu ba má không có thư tình, hò hẹn, thề thốt . Không một bông hoa hay quà tặng
cho nhau suốt 73 năm . Mặn nồng, cay đắng. Ngọt bùi, hạnh phúc, khổ cực, sung
sướng, thiếu thốn, đủ đầy cả hai cùng nắm tay nhau suốt chặng đường dài .
Má
92 Ba 91 sức khỏe ngày càng tụt dốc nhưng tình yêu hai người “ Như chưa hề có
cuộc chia ly”.
Những
bài thơ của Ba viết cho Má
MỘT
KHOẢNG TRỜI
Nơi
đây riêng một khoảng trời chiều
Được
sống bên nhau thơ đổi nghèo
Trọn
tấm chung tình không héo úa
Lưng
bầu nhiệt huyết mãi còn đeo
Thiết
thân ngày cũ lưa thưa đó
Âu
yếm giờ đây lớt phớt nhiều
Duy
có vầng trăng nàng độ lượng
Hết
đời chăm chút nhánh đời xiêu.
6/5/2004
PHI HÁN
NGHĨA
VỢ CHỒNG
Tuổi
trẻ yêu nhau thích ẵm bồng
Già
rồi chuyện ấy nhẹ như không
Uống
ăn hôm sớm ông nhờ mụ
Mưa
nắng trưa chiều mụ cậy ông
Trách
kẻ vong ơn quên nghĩa vợ
Làm
trai uổng tiếng đóng vai chồng
Hãy
nêu gương tốt cho con cái
Giữ
đạo gia đình vẹn thủy chung
8/5/2005
PHI HÁN
HÌNH ẢNH
Lâu quá chừng lâu do bị trục trặc chương trình nên không vào đăng bài được, chiều ni trời mưa, ốm không đi đâu buồn quá mở máy tự mày mò vậy mà mở được mừng quá đăng thử mấy tấm hình lâu lắc
Quán cà phê bên bờ sông Hàn |
Ngày 20/10 Hương hát bài Thương lắm áo dài ơi |
Tặng hoa cho bạn |
Đi chơi Hallloween ở cà phê Memory |
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)