Đã bao đêm chị nằm mơ, những giấc mơ hàng cây xanh,
con hẻm nhỏ làm chị nhớ thiết tha nơi ở cũ Nơi những ngày khốn khó 3 mẹ con chị
ở trong con ngõ nhỏ , căn nhà bé tẹo như hộp diêm . Trong ngõ cụt có 3 gian nhà
tập thể, nhà chị ở giữa, bé nhất . Cái sân chung vừa đủ mọi người dắt xe ra xe
vô , con ngõ nhỏ hai bên cây trái sum xuê, cây chùm ruột quả xanh non mơn mởn,
cây mận quả màu hồng rụng đầy ngõ những ngày gió chướng,cây xoài trái lủng lẳng
xanh ươm, cây khế già hoa tim tím li ti, trái chua chua ngọt ngọt và hương ngát
bay với cây thiết mộc lan những đêm đầy gió…
Mới đó mà như đã thăm thẳm ngàn xa, ngày mới dọn đến
chỗ ở mới độc lập không phải nương tựa vào ai, không phải tay xách nách mang
hai thiên thần không có cánh trú ngụ tạm nơi đây vài hôm nơi khác vài ngày…Chị
ky cóp mãi sang lại căn nhà tập thể 30m2 ọp ẹp, mùa nắng nắng kinh hồn, mùa mưa
mái ngói cũ dột nát đêm đêm ba má con nằm túm vào nhau trên trần mùng là chiếc
áo mưa tránh dột . Mưa to quá nếu ngủ quên nước nhiều nặng quá sẽ đổ ào thế là
cả nhà dậy thay quần áo. So với những ngày lang thang không nhà thì căn nhà là
thiên đường chị mơ ước. Nhà ở tập thể nên cái chi cũng chung, một sân chung,
vòi nước chung, mọi chuyện từ nhỏ đến lớn thiên hạ luôn tìm cơ hội để biết sinh
hoạt của nhau . Chị sợ nhất những cái miệng đặt điều nhiều chuyện và không thể
tránh khỏi khi chị sống một mình . Nhớ lại những ngày xưa chị vừa buồn vừa vui,
buồn vì những điều không muốn vẫn cứ xảy ra đó là sự ganh ghét, đố kỵ. Chị một
mình chống chọi mọi điều bằng sự lặng im. Chị yêu hai con, hai thiên thần của
chị, vì chúng chị đã vượt qua biết bao sóng gió cuộc đời. Mặc sự đời miễn hai
con học giỏi, chăm ngoan.Niềm vui của chị giản đơn : nhà gần cơ quan làm việc
nên chị tranh thủ tất cả thời gian có thể sắp xếp công việc nhà đâu vào đấy .
Đi chợ nấu ăn, giặt giũ . Đưa đón con đi về những ngày chúng còn bé . Bữa cơm
ba má con tràn ngập niềm vui, tiếng cười tiếng nói sao mà chị yêu đến thế. Cuộc
sống trôi êm đềm trong căn nhà nhỏ . Thời gian cứ thế qua nhanh con cái trưởng
thành đứa học xa, đứa học gần. Con hẻm nhỏ là người bạn thân thương sớm chiều
hai buổi chị đi về . Cây hai bên dang tay đón mừng những ngày chị công tác xa
trở về, cây lắng nghe những điều thầm kín mình chị với cây những đêm khóc thầm
một mình không ai biết. Chị không biết gốc khế già có phải nhờ nước mắt của chị
hay sao hoa tím thẩm hơn? Trái chua đậm vị? Rồi ngôi nhà bên tay phải đập phá
xây lại họ chặt hết cây chùm ruột, cây xoài, họ xây bức tường lạnh lùng vô cảm
thay cho hàng cây, con hẻm nhỏ may mắn vẫn còn hàng cây nhà bên trái. Cây mận
giờ già cỗi chỉ ra hoa, trái không đậu chỉ nho nhỏ rồi rụng đầy ngõ, cây khế
còn trơ cái gốc vài cành lá lòa xòa vì nhà gần đó không cho cây vươn cao che
mất ánh nắng, hàng thiết mộc lan vẫn trổ bông trắng nõn và hương cứ nồng nàn
những ngày gió lạnh .Căn nhà bên phải đã bán cho chủ mới, chị cũng đã đi xa đến
nơi ở mới khi hai con lập gia đình.
Con hẻm nhỏ đi suốt thời gian tuổi xuân thì cùng chị,
con hẻm mà khi ai đó hỏi nhà chị ở đâu chị luôn mượn lời nhạc để trả lời : “phố
nhỏ ngõ nhỏ nhà tôi ở đó”. Căn nhà gần chùa nên tiếng chuông chùa những đêm về
sáng đi vào giấc mơ cùng chị. Tiếng chuông ngân nga trong veo như đồng hồ báo
thức lúc 4g sáng. Cái thời khắc chị không ngủ lại được, chị nằm nghe chuông
ngân trong không gian mờ tối của ánh ngày chưa rạng, chị lắng nghe lòng mình và
thì thầm những câu vô nghĩa cùng bức ảnh trên bàn thờ đang nhìn chị với nụ cười
bao dung độ lượng. Trong ảnh là người yêu, người chồng chụp chung hai người lúc
anh đến thăm chị ở nơi làm việc ngày hè nắng gió. Khi anh mất tìm hoài chẳng có
cái hình mô chị lấy hình hai người chụp chung cắt phần của chị ra còn lại là
hình anh đang nhìn xuống chị tựa ngực anh cười sung sướng. Chị cũng biết anh
luôn dõi theo chị từng bước chân, bước thấp bước cao, bước hụt, bước nào anh
cũng tươi cười động viên chị . Mỗi khi chùng lòng mỏi mệt , chán nản muốn buông
tay nụ cười đó lại nâng chị dậy. Chị biết rằng những thứ đã qua thật khó tìm
lại được nên chi với chị những kỷ niệm là kho báu để chị giữ gìn.
Mười mấy năm chị sống trong con hẻm nhỏ là mười mấy
năm đầy ắp nỗi đau cùng hạnh phúc. Hai thứ đó quyện vào nhau . Nó như anh em
sinh đôi chẳng tách rời . Nó đẩy chị xuống địa ngục, nó dang tay kéo chị đến
thiên đường… Nước mắt và nụ cười chị không thể nào quên.
Bây giờ chị sống trong căn nhà lớn gấp 3 lần căn nhà
cũ, con đường rộng cây xanh tỏa ngợp bóng mát . Căn nhà mênh mông rộng đầy đủ
tiện nghi . Tất cả như một giấc mộng. Chị không dám tin vào sự thật này . Đôi
khi nhìn lại quãng đời đã qua chị không thể hiểu sức mạnh nào giúp chị như thế?
Cây hoa vàng trước ngõ nhà chị luôn trổ bông, nó cũng
giống chị, không đợi mùa, không đợi mưa hay nắng, cứ sống hết mình như thế. Cứ
làm đẹp con đường bằng màu vàng rực rỡ. Chị cũng làm đẹp cuộc đời bằng nụ cười
thường trực trên môi. Tất cả vì tình yêu, nỗi nhớ con hẻm nhỏ, cây mận già, cây
khế hoa tím rụng đầy sân cùng mùi thiết mộc lan da diết nồng nàn …
Cuối thu nhớ ngày xưa
15/10/2014
HV
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét