LỖI HẸN
Nỗi niềm chi rứa V ơi
Cớ sao buồn tủi mà "rơi rớt buồn"?
Cuộc đời sóng vỗ mây tuôn
Tìm nhau ta đến khu vườn tử sinh
Hẹn nhau mình đến với mình
Trăm năm một kiếp - xuân tình có nhau
NGỌC THUÝ
Sáng nay T điện thoại đọc cho tôi nghe bài thơ này vì cảm câu tôi viết
Bà ngồi ru cháu à ơi
Sáng - trưa - chiều - tối buồn rơi rớt buồn
Tôi đăng bài này lên blog của mình như một chia xẻ tình thân bè bạn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét