_ Trời đang mưa đi đâu vậy P?
_ Đi tìm mưa
_ Mi có bị điên không hả ?
Tiếng cô bạn chìm trong cơn mưa,P bước
lầm lũi trong cơn mưa nặng hạt buổi sớm mai, mưa quất vào mặt mát lạnh,trời
tháng mười và những cơn mưa,P đi tìm lại cơn mưa của những ngày đã qua,vẫn là
những hạt mưa trong suốt từ trên trời cao rơi xuống,những hạt thủy tinh tròn
tròn lăn trên da thịt nó chẳng gợi lại cái cảm giác hạnh phúc như bốn mươi năm
trước. Mưa nhạt nhòa con đường trước mặt,trên mặt đường nhựa lấp lánh những hạt
mưa đan chéo thi nhau rơi tạo nên một khung cảnh ảm đạm,trời âm u đầy mây.

P bước đi
vô định hết con đường này đến con đường khác,thèm khóc mà mắt ráo hoảnh,hình
như đã lâu nước mắt là thứ xa xỉ nó bỏ P mà đi giống như cơn mưa . Dù bây giờ
đây P đang tắm trong nước mưa, cả người đẫm mưa P vẫn không tìm ra cơn mưa của
mùa cũ, mưa của cảm xúc tuổi đôi mươi cùng mối tình nồng đượm, mưa của nụ cười
hồng trên môi, mưa long lanh ánh nhìn tha thiết,mưa ấm hai bàn tay trong
nhau,mưa hồng đôi má,mưa cài trên tóc bao nụ hôn, mưa reo vui từng nốt nhạc
dưới chân đi, mưa nhảy múa vũ điệu mê ly cuả tình yêu đôi lứa,mưa phập phồng
nhịp tim đập rộn ràng lồng ngực,mưa hân hoan dưới chiếc dù hai mái đầu chụm
lại, mưa khanh khách que kem mút chung tan chảy đầu lưỡi vị ngọt đôi môi và mưa
của tháng ngày chờ mong dấu giày lấm lem bùn đất cùng vòng ôm siết chặt,mưa
giận hờn nước mắt tràn mi…Giờ đi dưới cơn mưa P chẳng tìm đâu ra chút cảm xúc
dù rất nhỏ, mưa chỉ làm V co ro lạnh cóng,mưa trong P đã mất thật rồi giống như
nước mắt,nó vẫn ở trong hốc mắt nhưng chẳng thể nào trào ra. Nó lặn thật sâu
trong tim P,hình như đã đông cứng,đã giá băng,nhiều lúc P muốn hét thật lớn
hoặc lặng im thầm thì cầu nguyện hãy cho P được một lần nhìn thấy cơn mưa
xưa,được cảm giọt nước mắt nóng ấm rơi trên gò má. Lời cầu xin theo gió bay đi…

Cuộc
sống không dễ dàng gì,mỗi người sinh ra như một định phận,có lần đâu đó P đọc
trên báo người ta phân tích thật hay: Rằng có hai loại phụ nữ, một loại ướt và
một loại khô. Loại ướt lúc nào cũng nũng nịu, mè nheo,chẳng làm gì ra hồn,tâm
trống rỗng,sống dựa dẫm,loại khô ngược lại mạnh mẽ,thông minh, hiểu biết, hoàn
toàn tự lập. Thật oái ăm đàn ông đa phần yêu loại ướt, vì thế phụ nữ loại khô
thường cô đơn. Cô đơn lâu dần thành bản tính,họ chui vào ốc đảo của mình,luôn
là chỗ dựa cho mọi người,còn bản thân họ muốn dựa thì hãy tự dựa vào đôi vai
của mình vậy. Trước mắt thiên hạ họ thật tuyệt vời vì chẳng bao giờ than van,việc
gì cũng giải quyết nhanh gọn,miệng lúc nào cũng sẵn nụ cười tươi. Chỉ riêng họ
họ mới hiểu họ yếu đuối như thế nào. Đã trời sinh nên phải chấp nhận thôi. Hình
như P thuộc tuyp hai vì thế nỗi cô đơn thường trực,nó như là bạn đồng hành.
Sáng nay mưa và biết bao cơn mưa đi qua trong
đời P. P cảm nhận một điều cái P đi tìm chỉ là ảo tưởng, ảo tưởng nên lấp lánh
hào quang,cái đã qua là cái vĩnh viễn, làm sao tìm cho được những thứ đã mất
đi. Mưa nhẹ hạt dần,bầu trời vẫn xám xịt,bước chân dẫn P ra bờ sông,hàng ghế
trống trơn mưa rơi trên mặt sông đẹp như bức tranh thủy mặc. Chọn một chiếc ghế
P ngồi xuống,hai bàn tay lạnh ngắt P vuốt mặt cho những giọt mưa không làm mờ
đôi mắt. Dòng sông sáng nay đẹp lạ lùng,nó cũng cô đơn như P không chiếc thuyền
nào qua lại, mưa tạo những bong bóng trên mặt sông,cũng chỉ là những bong bóng
ảo mà thôi,mưa rơi xuống,bong bóng nỗi lên và vỡ ngay tức thì,hàng trăm,hàng ngàn
hay hàng triệu bong bóng li ti trên mặt sông sáng nay chạy ùa vào tim P lạnh buốt.
P đưa hai bàn tay nhăn nheo co rúm vì lạnh ôm ngực, chẳng có chút hơi ấm nào.
Cái lạnh làm P hắt xì hơi,một làn khói mỏng bay ra,ô hay trong lồng ngực của P
vẫn nóng bỏng đấy thôi. P mĩm cười một mình sao mình mê muội thế. Ai chẳng có
trái tim,ai chẳng có kỷ niệm,cơn mưa chỉ là cơn mưa chỉ có cảm giác là khác,
vậy đó mà P đã mất công tìm kiếm một cơn- mưa- cảm- giác đã mất hút trùng khơi .
P đứng dậy ra về. Mưa đã tạnh hẳn. Một ngày mới bắt đầu.
11/1o/2013
HV