V/C Lương ở SG về gặp gỡ bạn bè sau gần 40 xa cách |
Thứ Sáu, tháng 11 29
Thứ Năm, tháng 11 28
QUÀ TẶNG CUỘC SỐNG
THOÁT KHỎI NHỮNG “CHIẾC LỒNG”
“Nơi bạn đang đứng hôm nay hay ngày mai đều do chính
suy nghĩ của bạn dẫn đường”.
James
Allen
Loài vật chỉ sống trong lồng khi chúng bị bắt buộc.
Hãy nhìn những con vật đáng thương ấy mà xem: cặp mắt vô hồn chẳng chút dấu
hiệu của ánh sáng hay sự sống,trong khi cơ thể chúng ngày một gầy mòn ốm yếu.
Chúng đích thực sống kiếp tù đày.
Tôi cho rằng nhiều người trong chúng ta cũng đang xây
những bức tường quanh mình.Chúng ta chui vào tự giam hãm mình rồi khăng khăng
rằng mình sẽ không bao giờ thoát ra được,rằng mình không đủ khả năng làm điều
đó. Sự thật là,chiếc lồng ấy do chính chúng ta tạo nên và chỉ có ta mới có thể
phá bỏ.
Có bao giờ bạn nghe câu hỏi này chưa: “ Tại sao chú chim bị nhốt trong lồng vẫn
luôn ca hót?” Trong một vài hoàn cảnh,chúng ta cũng như chú chim kia,bị
tước mất tự do. Song,chúng ta có quyền chọn lựa thái độ của mình trước thử
thách. Nếu bạn vẫn lạc quan,tin rằng mỗi bài ca là một lời cầu nguyện thì dù có
bị giam cầm trong nghịch cảnh,bạn cũng có thể tìm thấy an bình
Có người nói rằng,cuộc đời chỉ là một giỏ anh đào,tất
cả chúng ta là những trái anh đào đang chín rục trong giỏ. Thế tại sao chúng ta
không thưởng thức vị ngọt của trái chín để thấy rằng mình vẫn được hưởng một
cuộc sống vui vẻ.
Chỉ có một điều duy nhất quan trọng trong đời nằm ở
cách nhìn của bạn đối với hoàn cảnh mình gặp phải.
Một yếu tố khác cũng rất cần trong cuộc sống,đó là niềm tin. Niềm tin đem đến cho chúng ta
một chỗ dựa vững vàng. Có niềm tin,chúng
ta có thể đối mặt với bất cứ điều gì . Niềm tin,óc hài hước và một cái nhìn
tích cực sẽ giúp chúng ta vui sống.
Để giải phóng chính mình,ta phải vượt qua được những
giới hạn trong tâm tưởng. Một khi ta sẵn lòng chấp nhận thương đau,dám nhìn
thẳng vào cuộc sống,rào cản quanh ta mới có thể sụp đổ và khi đó tự do sẽ mĩm
cười với chúng ta.
Bạn không thể lựa chọn việc được sinh ra, nhưng bạn có
thể quyết định sẽ sống cuộc đời mình như thế nào. Tận cùng sự tự do của con
người là quyền chọn lựa cho mình một
thái độ sống.
Hãy ra khỏi chiếc lồng của bạn đang tự giam mình. Can đảm
hướng đến giải pháp và đừng ngần ngại thay đổi đời mình khi cần để tìm kiếm tự
do đích thực.
|
Trích trong QUÀ TẶNG CUỘC SỐNG
DR. BERNIE S . SIEGEL
Thứ Tư, tháng 11 27
TẢN MẠN CÀ PHÊ
Một ngày thật vui và cũng thật đáng nhớ. Khi tôi ngồi
gõ những dòng chữ này trên bàn phím thì niềm vui và nỗi buồn dường đã quyện vào
nhau làm một. Đâu đó trong tôi chỉ còn lại nỗi trống vắng ghê người mà tự bản
thân tôi cũng chẳng có lời giải thích thỏa đáng nào..
Ngày cuối tuần nắng nhẹ, màu nắng phơn phớt trên ngọn
cây trước nhà và cả bầu trời cứ lãng đãng,bồng bềnh mênh mông một màu vàng
nhạt. Ngồi bên cửa sổ nhìn ra hàng cây xanh mướt,gió nhẹ mơn man những
cánh hoa trắng mong manh,lòng cảm thấy thật bình yên. Người bạn đến chơi, hai
đứa rủ nhau đến quán cà phê Thanh Tâm trên đường Ngô Thì Sĩ.Quán nhỏ,gọn so với
các quán cà phê lớn khác trong thành phố và rất dễ thương do các xơ mở cho các
em khuyết tật phục vụ. Các em ở đây không em nào lành lặn, có em câm điếc,có em
ngọng nghịu,nhiều em bị bịnh down nhưng gương mặt em nào cũng dễ thương.Nụ cười
hồn nhiên của các em luôn nở trên môi,nụ cười trẻ thơ và vô tư như không hề ý
thức được những khiếm khuyết của bản thân mình.
Đây là lần thứ hai tôi đến,lần
đầu đi với mấy chị em, sáng nay tôi và bạn mới đi hết khu nhà, phía sau quán cà
phê các xơ trồng thêm hoa màu, các dây đậu thẳng hàng thật đẹp mắt. Khi tôi và
cô bạn đang loay hoay với cái máy chụp hình thì nghe một giọng nói thật trẻ
trung,thật vui tươi phía sau:
- "Chụp hình ở đây phải đóng thuế nghe!"
Một xơ trẻ măng(chắc còn trẻ tuổi hơn cả chúng tôi)miệng cười tươi đưa tay chào,hóa ra bạn tôi quen thân với xơ.Bạn tôi là người Công Giáo, thường xuyên đi lễ vào các ngày chủ nhật nên gặp xơ nhiều lần dần dần thân thiết như người bạn gái. Chuyện trò với xơ tôi mới biết ở đây các xơ còn dạy nghề cho những trẻ khuyết tật,các em có những hoàn cảnh rất khác nhau nhưng đều có một điểm chung là các em đều không phát triển bình thường,các xơ mở quán cà phê cho các em như một phương thức mang tính xã hội để các em dễ có điều kiện hòa nhập với cộng đồng. Hôm đầu đến quán- do không chú ý tôi đã gọi thức uống như ở những nơi khác: " Cho cô ly cà phê sữa bé ơi "Cô bé cười cười không nói gì nhưng bé đưa cho tôi một mảnh giấy và cây bút.Tôi ngạc nhiên nhìn bé và chỉ khi cô bé vừa cười vô tư vừa ra dấu,tôi mới biết là cháu bị câm. Nhìn các em đi lại ra dấu bằng tay hoặc í ới những âm thanh mà chỉ riêng các em hiểu,tôi mới biết là mình đang ngồi trong một cơ sở từ thiện do các xơ chủ trì.Cũng có em nói năng bình thường nhưng lại thiểu năng trí tuệ,khuôn mặt ngây ngây,nhưng tất cả các em đều đi lại nhẹ nhàng,lịch sự,cúi đầu chào khách rất lễ phép.Lòng tôi như chùng xuống,một cảm xúc trắc ẩn khó giải thích cứ mơ hồ bàng bạc trong lòng Cuộc sống thật kỳ diệu và muôn màu. Hạnh phúc đôi khi không phải là vật chất đủ đầy hay cơ thể lành lặn.Hạnh phúc còn hiện diện ở những nơi đầy khiếm khuyết khi biết dũng cảm vươn lên và biết chấp nhận. Các em được xơ nuôi dạy từ nhỏ đến tuổi trưởng thành,có em cũng lập gia đình như bao người bình thường khác và cũng có con cái. Ở đây tôi đã gặp nhiều vị khách nước ngoài và có lẽ họ cũng muốn giúp đỡ các em.
Một xơ trẻ măng(chắc còn trẻ tuổi hơn cả chúng tôi)miệng cười tươi đưa tay chào,hóa ra bạn tôi quen thân với xơ.Bạn tôi là người Công Giáo, thường xuyên đi lễ vào các ngày chủ nhật nên gặp xơ nhiều lần dần dần thân thiết như người bạn gái. Chuyện trò với xơ tôi mới biết ở đây các xơ còn dạy nghề cho những trẻ khuyết tật,các em có những hoàn cảnh rất khác nhau nhưng đều có một điểm chung là các em đều không phát triển bình thường,các xơ mở quán cà phê cho các em như một phương thức mang tính xã hội để các em dễ có điều kiện hòa nhập với cộng đồng. Hôm đầu đến quán- do không chú ý tôi đã gọi thức uống như ở những nơi khác: " Cho cô ly cà phê sữa bé ơi "Cô bé cười cười không nói gì nhưng bé đưa cho tôi một mảnh giấy và cây bút.Tôi ngạc nhiên nhìn bé và chỉ khi cô bé vừa cười vô tư vừa ra dấu,tôi mới biết là cháu bị câm. Nhìn các em đi lại ra dấu bằng tay hoặc í ới những âm thanh mà chỉ riêng các em hiểu,tôi mới biết là mình đang ngồi trong một cơ sở từ thiện do các xơ chủ trì.Cũng có em nói năng bình thường nhưng lại thiểu năng trí tuệ,khuôn mặt ngây ngây,nhưng tất cả các em đều đi lại nhẹ nhàng,lịch sự,cúi đầu chào khách rất lễ phép.Lòng tôi như chùng xuống,một cảm xúc trắc ẩn khó giải thích cứ mơ hồ bàng bạc trong lòng Cuộc sống thật kỳ diệu và muôn màu. Hạnh phúc đôi khi không phải là vật chất đủ đầy hay cơ thể lành lặn.Hạnh phúc còn hiện diện ở những nơi đầy khiếm khuyết khi biết dũng cảm vươn lên và biết chấp nhận. Các em được xơ nuôi dạy từ nhỏ đến tuổi trưởng thành,có em cũng lập gia đình như bao người bình thường khác và cũng có con cái. Ở đây tôi đã gặp nhiều vị khách nước ngoài và có lẽ họ cũng muốn giúp đỡ các em.
Tôi đã đi nhiều quán cà phê khác trong thành phố cũng
như nhiều tỉnh khác để thư giãn,gặp gỡ bạn bè.Có rất nhiều quán lộng lẫy,đẹp
hoành tráng và sang trọng nhưng chưa nơi nào để lại ấn tượng đẹp đẽ như khi tôi
đến đây. Đây không chỉ là quán để phục vụ ăn uống mà còn là một mái ấm.Một
không gian vừa phải, thoáng mát,không khí trong lành vì gần biển.Âm nhạc cũng
nhẹ nhàng không ồn ào và hầu như tất cả các khách khi đến quán,dù người nước
nào,già hay trẻ đều có chút gì đó trầm lắng.Họ lặng lẽ nhâm nhi thức uống của
mình,lặng lẽ nhưng kín đáo dõi mắt theo các em.Có lẽ họ có cùng một cảm xúc như
tôi:Một sự ngưỡng mộ và thán phục chân thành khi nhìn vào những đôi mắt trong
veo,nụ cười thánh thiện và vô tư nở trên môi các em. Tôi -và có lẽ cả họ,những
vị khách đến từ một nền văn hóa khá là khác biệt- cảm nhận một sức sống tràn
đầy,một niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống tốt đẹp từ lòng nhân ái và vị
tha.Tôi,cùng với họ,những người trưởng thành và đã trải nghiệm nhiều điều trong
cuộc sống và các em,ai mới là những người chủ thật sự trong cái thế giới thiếu
vắng lòng yêu thương này?!
Sáng thứ bảy 23/11/2013
HV
Thứ Hai, tháng 11 25
Chủ Nhật, tháng 11 24
CHỦ NHẬT CƯỜI TÍ CHO ĐỜI TƯƠI
Cái kia
..... & ...... Cái kia
Người đàn
ông khoảng năm mươi tuổi, gặp một cô gái trẻ, bèn trêu:
- "Cô
kia, cô kỉa, cô kìa, mặt mũi xinh xắn, cái kia thế nào?"
Cô gái không
phải tay vừa, đáp:
-
"Cũng xinh, cũng xỉnh, cũng xình, cũng như chúng mình có tóc, có lông"
Rồi hỏi lại
ông ta:
- "Anh
kia, anh kỉa, anh kìa, dáng dấp chững chạc, cái kia thế nào?"
Ông trả lời:
-
"Cũng cưng, cũng cứng, cũng cừng, cũng nhảy tưng bừng khi thấy cái
kia".......
ST
Sáng chủ nhật rong chơi núi Sơn Trà
HÌNH ẢNH
Thứ Bảy, tháng 11 23
CUỐI TUẦN CƯỜI ZUI NÀO
Lưỡi không xương
***
Ngoại tình không chạy đi
đâu cho thoát!
Một gia
đình nọ có 2 vợ chồng sống rất hoà thuận với nhau. Mỗi lần người vợ hỏi chồng
về chuyện bồ bịch.
Anh chồng
chỉ cười và nói:
- Ôi, vợ
yêu là nhân sâm quý giá, còn bồ chỉ như mớ rau ngoài chợ mà thôi!
Người vợ
nghe thấy vậy, lấy làm vui lắm. Nhưng rồi một hôm cô ta phát hiện ra chồng mình
đã có bồ.
Một lần
bắt quả tang họ ở một quán nọ, cô ta khóc lóc nói với anh chồng:
- Thế mà
anh nói em như nhân sâm quý giá, còn bồ chỉ như là mớ rau.
Anh chồng
mặt tỉnh bơ, thản nhiên đáp:
- Đúng rồi
còn gì, nhân sâm thì chỉ khi nào ốm người ta mới uống, còn rau thì ngày nào chả
phải ăn.
*****
Cô gái kia ưng 1 ông già ế vợ. Lấy nhau được 7 năm thì cụ già mất.
Vài hôm sau cô được mời đến tòa án để lo việc thừa kế di sản.
Chờ hơn 1
tiếng đồng hồ mới được vào.
Nhân viên
tòa ôn tồn an ủi:
- Xin lỗi cô, chờ lâu lắm rồi hả?
- Vâng, tôi đã chờ đến 7 năm rồi ạ !
*****
Ngày đầu tiên hò hẹn, chàng tặng cho nàng quyển sách.
- Xin lỗi cô, chờ lâu lắm rồi hả?
- Vâng, tôi đã chờ đến 7 năm rồi ạ !
*****
Ngày đầu tiên hò hẹn, chàng tặng cho nàng quyển sách.
Nàng: -
Wow, lần đầu tiên trong đời em được tặng sách.
Chàng nghe quá thương tâm, ôn tồn hỏi:
- Thế mấy người yêu cũ của em chưa bao giờ tặng em gì sao?
- Có chư' anh, họ toàn là tặng hột xoàn với xe hơi không hà.
****
Trước khi đi ngủ, bà cụ dặn chồng:
- Ông nhớ xem chừng cửa nẻo, kẻo trộm nó vào thì khổ đấy.
- Bà khéo lo! Ngay cả tôi còn không biết chổ bà cất tiền, huống chi người dưng.
****
Nhân viên kế hoạch hóa gia đình hỏi một người mẹ đang bồng một cháu bé trên tay:
- Bà bảo chồng bà đã chết 6 năm rồi, sao lại có cháu bé này?
- Ổng chết, nhưng tôi chưa chết...
****
Một ông 45 tuổi tâm sự với bạn:
- Mình định lấy vợ, nhưng cô ấy còn chưa học xong trung học. Không biết mọi người có nói gì về mình không?
Chàng nghe quá thương tâm, ôn tồn hỏi:
- Thế mấy người yêu cũ của em chưa bao giờ tặng em gì sao?
- Có chư' anh, họ toàn là tặng hột xoàn với xe hơi không hà.
****
Trước khi đi ngủ, bà cụ dặn chồng:
- Ông nhớ xem chừng cửa nẻo, kẻo trộm nó vào thì khổ đấy.
- Bà khéo lo! Ngay cả tôi còn không biết chổ bà cất tiền, huống chi người dưng.
****
Nhân viên kế hoạch hóa gia đình hỏi một người mẹ đang bồng một cháu bé trên tay:
- Bà bảo chồng bà đã chết 6 năm rồi, sao lại có cháu bé này?
- Ổng chết, nhưng tôi chưa chết...
****
Một ông 45 tuổi tâm sự với bạn:
- Mình định lấy vợ, nhưng cô ấy còn chưa học xong trung học. Không biết mọi người có nói gì về mình không?
- Có lẽ về cậu thì không. Nhưng họ sẽ nói về cô ấy là: "
chắc bị lừa..."
****
Hai bà hàng xóm nói chuyện với nhau:
- Suốt 10 năm kể từ ngày cưới, tôi và chồng tôi chỉ ra ngoài cùng nhau có mỗi một lần...
- Chắc là đi nhà hát hả?
- Không, khi nhà chúng tôi bị cháy...
****
Một gã độc thân nói với bạn:
- Ðàn bà ấy à, còn tệ hơn bọn cướp.
- Sao cậu nghĩ thế?
- Thì như cậu biết đấy, bọn cướp khi bắt được mình, chúng chỉ đòi cái bóp hoặc mạng sống còn đàn bà thì đòi cả hai !
****
Hai anh bạn tri kỷ tâm sự với nhau:
-Tí à, cậu thích mục nào trong ti vi nhất?
-Mục bóng đá?
-Cậu bắt đầu mê bóng đá từ bao giờ thế?
-Mê cái con ma gì, tại tới mục đó thì vợ tớ mới chịu tắt đèn đi ngủ.
****
Một tên trộm đang móc túi một người đàn ông thì bị ông ta bắt quả tang:
- Anh thật không may, đã chậm hơn vợ tôi một bước.
****
Hai anh hàng xóm tâm sự:
- Vợ của tớ làm trong đoàn xiếc, bà ấy mới học mà đã biết phun được lửa, tài thiệt.
- Vậy mà hay ho gì, vợ tớ có học hành gì đâu mà đã hét ra lửa, mửa ra khói từ lâu rồi!
****
Hai vợ chồng đang ngắm nghía cái TV đắt tiền mới mua:
- Em nói đấy nhé, nếu mai này mình mà li dị cái TV này là của em .
Rồi nhìn dáo dát quanh nhà, tiếp:
- Cái đàn piano cũng của em, cái bộ sofa này của em đem từ nhà mẹ, cái ….
- Thế có cái gì của anh không ?
- Đồ trên lầu của anh.
Nửa đêm nghe tiếng sột soạt dưới nhà, vợ khều chồng:
-Anh à!, em nghĩ có trộm vào nhà, anh xuống dưới xem
-Xuống làm gì, dưới đó có gì là của anh đâu!
****
Xếp thông báo với nữ nhân viên:
- Cô bị thôi việc vì "sự ghen tuông dử dội " ….
-Thưa xếp, em chưa có chồng, và cũng đâu có ghen với ai ?
- Cô không ghen, nhưng bà xã tôi ghen!
****
- Anh, em gởi lại anh chiếc nhẩn. Em không lấy anh nửa, em đã yêu một người khác.
- Nó là ai?
- Anh biết để làm gì? - Để bán lại chiếc nhẩn này cho đúng giá.
****
- Mấy bà hàng xóm thật độc mồm, anh đã nói rõ với họ là em hát chỉ để giết thời gian mà họ hổng tin, họ lại đi nói linh tinh ....
- Họ nói gì thế ?
- Họ bảo hát hò như em là giết nhiều thứ chứ đâu phải chỉ giết thời gian !
****
Kiến trúc sư hỏi chủ nhà:
- Ông định xây căn nhà theo kiểu nào?
- Tôi muốn nó phải đủ rộng để vợ tôi sau khi lau dọn không còn sức lê la hàng xóm, nhưng lại đủ chật để mẹ cô ấy không có ý định ở chung!
****
Một anh chàng được mời tiệc nhưng đến muộn. Vừa bước vào, tất cả khách khứa đều đồng thanh hô :
chắc bị lừa..."
****
Hai bà hàng xóm nói chuyện với nhau:
- Suốt 10 năm kể từ ngày cưới, tôi và chồng tôi chỉ ra ngoài cùng nhau có mỗi một lần...
- Chắc là đi nhà hát hả?
- Không, khi nhà chúng tôi bị cháy...
****
Một gã độc thân nói với bạn:
- Ðàn bà ấy à, còn tệ hơn bọn cướp.
- Sao cậu nghĩ thế?
- Thì như cậu biết đấy, bọn cướp khi bắt được mình, chúng chỉ đòi cái bóp hoặc mạng sống còn đàn bà thì đòi cả hai !
****
Hai anh bạn tri kỷ tâm sự với nhau:
-Tí à, cậu thích mục nào trong ti vi nhất?
-Mục bóng đá?
-Cậu bắt đầu mê bóng đá từ bao giờ thế?
-Mê cái con ma gì, tại tới mục đó thì vợ tớ mới chịu tắt đèn đi ngủ.
****
Một tên trộm đang móc túi một người đàn ông thì bị ông ta bắt quả tang:
- Anh thật không may, đã chậm hơn vợ tôi một bước.
****
Hai anh hàng xóm tâm sự:
- Vợ của tớ làm trong đoàn xiếc, bà ấy mới học mà đã biết phun được lửa, tài thiệt.
- Vậy mà hay ho gì, vợ tớ có học hành gì đâu mà đã hét ra lửa, mửa ra khói từ lâu rồi!
****
Hai vợ chồng đang ngắm nghía cái TV đắt tiền mới mua:
- Em nói đấy nhé, nếu mai này mình mà li dị cái TV này là của em .
Rồi nhìn dáo dát quanh nhà, tiếp:
- Cái đàn piano cũng của em, cái bộ sofa này của em đem từ nhà mẹ, cái ….
- Thế có cái gì của anh không ?
- Đồ trên lầu của anh.
Nửa đêm nghe tiếng sột soạt dưới nhà, vợ khều chồng:
-Anh à!, em nghĩ có trộm vào nhà, anh xuống dưới xem
-Xuống làm gì, dưới đó có gì là của anh đâu!
****
Xếp thông báo với nữ nhân viên:
- Cô bị thôi việc vì "sự ghen tuông dử dội " ….
-Thưa xếp, em chưa có chồng, và cũng đâu có ghen với ai ?
- Cô không ghen, nhưng bà xã tôi ghen!
****
- Anh, em gởi lại anh chiếc nhẩn. Em không lấy anh nửa, em đã yêu một người khác.
- Nó là ai?
- Anh biết để làm gì? - Để bán lại chiếc nhẩn này cho đúng giá.
****
- Mấy bà hàng xóm thật độc mồm, anh đã nói rõ với họ là em hát chỉ để giết thời gian mà họ hổng tin, họ lại đi nói linh tinh ....
- Họ nói gì thế ?
- Họ bảo hát hò như em là giết nhiều thứ chứ đâu phải chỉ giết thời gian !
****
Kiến trúc sư hỏi chủ nhà:
- Ông định xây căn nhà theo kiểu nào?
- Tôi muốn nó phải đủ rộng để vợ tôi sau khi lau dọn không còn sức lê la hàng xóm, nhưng lại đủ chật để mẹ cô ấy không có ý định ở chung!
****
Một anh chàng được mời tiệc nhưng đến muộn. Vừa bước vào, tất cả khách khứa đều đồng thanh hô :
- Đến
muộn, phạt, phạt !!! Anh ta chưa kịp ăn uống gì, bị phạt cốc 1, rồi cốc 2, rồi
3 .... Trên đường về nhà, anh ta bị cảnh sát chận lại vì phạm luật
đi đường.
Cảnh sát nói: " Anh bị phạt "
Anh thở dài não nề:
- Thôi cũng được, rót đi!
****
Một bà nhà giàu than thở với người hàng xóm:
- Nhiều của cũng khổ quá bà ạ ! Lúc nào cũng sợ trộm cướp, đêm ngủ cũng không được yên giấc...
Cảnh sát nói: " Anh bị phạt "
Anh thở dài não nề:
- Thôi cũng được, rót đi!
****
Một bà nhà giàu than thở với người hàng xóm:
- Nhiều của cũng khổ quá bà ạ ! Lúc nào cũng sợ trộm cướp, đêm ngủ cũng không được yên giấc...
- Ồ, nếu
nhiều của mà khổ như vậy thì bà chia bớt cho tôi một ít để cho bớt khổ đi.
- Tôi đã khổ quen rồi , đâu dám làm khổ lây sang bà !
****
Sắp đến ngày thi đấu, vận động viên cử tạ chăm chú tập luyện, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn.
- Tôi đã khổ quen rồi , đâu dám làm khổ lây sang bà !
****
Sắp đến ngày thi đấu, vận động viên cử tạ chăm chú tập luyện, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn.
Bà hàng xóm trầm trồ với vợ anh ta:
- Chị thiệt có phước, có người chồng rắn chắc khỏe mạnh thế kia!
- Phước cái con ma gì , bực mình muốn chết thì có.. Ban ngày tập cho cố mạng, ban đêm ngủ như chết !!!
- Chị thiệt có phước, có người chồng rắn chắc khỏe mạnh thế kia!
- Phước cái con ma gì , bực mình muốn chết thì có.. Ban ngày tập cho cố mạng, ban đêm ngủ như chết !!!
***
ST
Thứ Tư, tháng 11 20
HẠT TÁO NẨY MẦM
Tại một xứ Hồi giáo nọ, có một người đàn ông bị vua truyền lệnh treo cổ
vì đã ăn cắp thức ăn của một người khác. Như thường lệ, trước khi bị
treo cổ, tù nhân được nhà vua cho phép xin một ân huệ. Kẻ tử tội bèn xin
với nhà vua như sau: "Tâu bệ hạ, xin cho thần được trồng một cây táo.
Chỉ trong một đêm thôi, hạt giống sẽ nảy mầm, thành cây và có trái ăn
ngay tức khắc. Ðây là một bí quyết mà cha thần đã truyền lại cho thần.
Thần tiếc là bí quyết này không được truyền lại cho hậu thế".
Nhà vua truyền lệnh cho chuẩn bị mọi sự sẵn sàng để sáng hôm sau người tử tội sẽ biểu diễn cách trồng táo. Ðúng giờ hẹn, trước mặt nhà vua và các quan văn võ trong triều đình, tên trộm đào một cái lỗ nhỏ và nói: "Chỉ có người nào chưa hề ăn cắp hoặc lấy của người khác, người đó mới có thể trồng được hạt giống này. Vì đã từng ăn trộm nên tôi không thể trồng được hạt giống này".
Nhà vua tin người tử tội, nên mới quay sang nhìn vị tể tướng, có ý nhờ ông ta làm công tác ấy. Nhưng sau một hồi do dự, vị tể tướng mới thưa: "Tâu bệ hạ, thần nhớ lại lúc còn niên thiếu, thần cũng đã có lần lấy của người khác... Thần cảm thấy mình không đủ điều kiện để trồng hạt táo này". Nhà vua đảo mắt nhìn quanh các quan văn võ đang có mặt, ông nghĩ bụng: may ra quan thủ kho trong triều đình là người nổi tiếng trong sạch có thể hội đủ điều kiện. Nhưng cũng giống như vị tể tướng, quan thủ kho cũng lắc đầu từ chối và tuyên bố trước mặt mọi người rằng, ông cũng đã có một lần gian lận trong chuyện tiền bạc.
Không còn tìm được người nào có thể thực hiện được bí quyết trồng cây ấy, nhà vua định cầm hạt giống đến cho vào lỗ đã đào sẵn. Nhưng ông cũng chợt nhớ rằng lúc còn niên thiếu, ông cũng có lần đánh cắp một báu vật của vua cha...
Lúc bấy giờ, người tử tội chỉ vì ăn cắp thức ăn, mới chua xót thốt lên: "Các ngài là những kẻ quyền thế cao trọng. Các ngài không hề thiếu thốn điều gì. Vậy mà các ngài cũng không thể trồng được hạt giống này, bởi vì các ngài cũng đã hơn một lần lấy của người khác. Còn tôi, một con người khốn khổ, chỉ lỡ lấy thức ăn của người khác để ăn cho đỡ đói qua ngày, thì lại bị các ngài nghị án treo cổ...". Nhà vua và cả triều thần nghe như xốn xáo trong lương tâm. Ông ra lệnh phóng thích cho người ăn trộm.
Hạt
giống bình an đó chỉ có thể nảy mầm thành cây và mang lại hoa trái là
nếu mỗi người ai cũng dọn sẵn đất đai cho nó. Ðất đai thuận tiện để cho
hạt giống của Bình An ấy được nảy mầm, chính là lòng sám hối thực sự.
Sám hối nghĩa là biết chấp nhận chính bản thân và sẳn sàng cảm thông,
tha thứ cho người khác. Có nhận ra những yếu đuối bất toàn của mình, con
người mới dễ dàng cảm thông và tha thứ cho người. Và có cư xử như thế,
chúng ta mới thấy được hạt giống Bình An nảy mầm trong tâm hồn chúng ta
và mang lại hoa trái cho người xung quanh.
Sưu tầm
Nhà vua truyền lệnh cho chuẩn bị mọi sự sẵn sàng để sáng hôm sau người tử tội sẽ biểu diễn cách trồng táo. Ðúng giờ hẹn, trước mặt nhà vua và các quan văn võ trong triều đình, tên trộm đào một cái lỗ nhỏ và nói: "Chỉ có người nào chưa hề ăn cắp hoặc lấy của người khác, người đó mới có thể trồng được hạt giống này. Vì đã từng ăn trộm nên tôi không thể trồng được hạt giống này".
Nhà vua tin người tử tội, nên mới quay sang nhìn vị tể tướng, có ý nhờ ông ta làm công tác ấy. Nhưng sau một hồi do dự, vị tể tướng mới thưa: "Tâu bệ hạ, thần nhớ lại lúc còn niên thiếu, thần cũng đã có lần lấy của người khác... Thần cảm thấy mình không đủ điều kiện để trồng hạt táo này". Nhà vua đảo mắt nhìn quanh các quan văn võ đang có mặt, ông nghĩ bụng: may ra quan thủ kho trong triều đình là người nổi tiếng trong sạch có thể hội đủ điều kiện. Nhưng cũng giống như vị tể tướng, quan thủ kho cũng lắc đầu từ chối và tuyên bố trước mặt mọi người rằng, ông cũng đã có một lần gian lận trong chuyện tiền bạc.
Không còn tìm được người nào có thể thực hiện được bí quyết trồng cây ấy, nhà vua định cầm hạt giống đến cho vào lỗ đã đào sẵn. Nhưng ông cũng chợt nhớ rằng lúc còn niên thiếu, ông cũng có lần đánh cắp một báu vật của vua cha...
Lúc bấy giờ, người tử tội chỉ vì ăn cắp thức ăn, mới chua xót thốt lên: "Các ngài là những kẻ quyền thế cao trọng. Các ngài không hề thiếu thốn điều gì. Vậy mà các ngài cũng không thể trồng được hạt giống này, bởi vì các ngài cũng đã hơn một lần lấy của người khác. Còn tôi, một con người khốn khổ, chỉ lỡ lấy thức ăn của người khác để ăn cho đỡ đói qua ngày, thì lại bị các ngài nghị án treo cổ...". Nhà vua và cả triều thần nghe như xốn xáo trong lương tâm. Ông ra lệnh phóng thích cho người ăn trộm.
Sưu tầm
DÊ LEO CÂY
Bầy dê vắt vẻo trên ngọn cây
- Đa số chúng ta không còn lạ lẫm gì với chuyện dê leo núi, leo tường, nhưng nhắc
đến dê leo…cây thì hẳn điều này còn khá rất xa lạ đối với rất nhiều người.


Sống
trong điều kiện khô hạn và bụi bặm, nước và thức ăn luôn ở tình trạng
khan hiếm như ở vùng phía tây nam Morocco, ăn quả cây để duy trì sự sống
là một điều khá dễ hiểu. Được biết đến như những kẻ lão luyện trong
điều kiện núi non khó khăn, loài dê ở Morocco có thể leo lên thân và
nhánh cây một cách dễ dàng mà không hề thấy nguy hiểm hay sợ gãy cành;
cho dù các cành cây có đung đưa bởi sức nặng của chúng, những chú dê này
vẫn hoàn toàn giữ được bình tĩnh. Ngoài ra, chúng còn có thể nhảy từ
cành này sang cành khác để tìm thức
ăn.
Loài
dê leo cây này có bàn chân được chẻ hai, với mỗi bên có 2 ngón có thể
duỗi ra nhằm giúp giữ cân bằng và lực cho cơ thể; đáy bàn chân lại mềm
và dẻo dai, giúp chúng có thể dễ dàng bám lấy cành. Thêm vào đó, chân
chúng còn có cựa cứng, giúp ích rất nhiều trong việc leo trèo.
Nhân
các hạt cứng còn nguyên trong phân của dê thải ra thường được người
Morocco sử dụng để chế biến dầu ăn. Đây là loại dầu có hương vị ngon và
giá thành sản phẩm khá cao. Những bức ảnh dưới đây được chụp ở vùng
tây nam Morocco, nơi có những con dê leo cây Argan để tìm kiếm thức ăn
và ăn quả của cây. Cây Argan là loại cây chỉ mọc ở vùng bán hoang mạc
phía tây nam Morocco, nhưng lại mọc rất thưa thớt. Việc chăn thả quá mức
đã làm giảm đi rất nhiều số lượng loài cây này; hiện chỉ còn khoảng 21
triệu cây (giảm hơn một nửa so với 50 năm trước).








Ngoài tài leo cây…… loài dê ở Morocco còn có thể leo được những bức tường có độ dốc lớn như thế này
(Tổng hợp)
Sưu Tầm
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)