Một ngày thật vui và cũng thật đáng nhớ. Khi tôi ngồi
gõ những dòng chữ này trên bàn phím thì niềm vui và nỗi buồn dường đã quyện vào
nhau làm một. Đâu đó trong tôi chỉ còn lại nỗi trống vắng ghê người mà tự bản
thân tôi cũng chẳng có lời giải thích thỏa đáng nào..
Ngày cuối tuần nắng nhẹ, màu nắng phơn phớt trên ngọn
cây trước nhà và cả bầu trời cứ lãng đãng,bồng bềnh mênh mông một màu vàng
nhạt. Ngồi bên cửa sổ nhìn ra hàng cây xanh mướt,gió nhẹ mơn man những
cánh hoa trắng mong manh,lòng cảm thấy thật bình yên. Người bạn đến chơi, hai
đứa rủ nhau đến quán cà phê Thanh Tâm trên đường Ngô Thì Sĩ.Quán nhỏ,gọn so với
các quán cà phê lớn khác trong thành phố và rất dễ thương do các xơ mở cho các
em khuyết tật phục vụ. Các em ở đây không em nào lành lặn, có em câm điếc,có em
ngọng nghịu,nhiều em bị bịnh down nhưng gương mặt em nào cũng dễ thương.Nụ cười
hồn nhiên của các em luôn nở trên môi,nụ cười trẻ thơ và vô tư như không hề ý
thức được những khiếm khuyết của bản thân mình.
Đây là lần thứ hai tôi đến,lần
đầu đi với mấy chị em, sáng nay tôi và bạn mới đi hết khu nhà, phía sau quán cà
phê các xơ trồng thêm hoa màu, các dây đậu thẳng hàng thật đẹp mắt. Khi tôi và
cô bạn đang loay hoay với cái máy chụp hình thì nghe một giọng nói thật trẻ
trung,thật vui tươi phía sau:
- "Chụp hình ở đây phải đóng thuế nghe!"
Một xơ trẻ măng(chắc còn trẻ tuổi hơn cả chúng tôi)miệng cười tươi đưa tay chào,hóa ra bạn tôi quen thân với xơ.Bạn tôi là người Công Giáo, thường xuyên đi lễ vào các ngày chủ nhật nên gặp xơ nhiều lần dần dần thân thiết như người bạn gái. Chuyện trò với xơ tôi mới biết ở đây các xơ còn dạy nghề cho những trẻ khuyết tật,các em có những hoàn cảnh rất khác nhau nhưng đều có một điểm chung là các em đều không phát triển bình thường,các xơ mở quán cà phê cho các em như một phương thức mang tính xã hội để các em dễ có điều kiện hòa nhập với cộng đồng. Hôm đầu đến quán- do không chú ý tôi đã gọi thức uống như ở những nơi khác: " Cho cô ly cà phê sữa bé ơi "Cô bé cười cười không nói gì nhưng bé đưa cho tôi một mảnh giấy và cây bút.Tôi ngạc nhiên nhìn bé và chỉ khi cô bé vừa cười vô tư vừa ra dấu,tôi mới biết là cháu bị câm. Nhìn các em đi lại ra dấu bằng tay hoặc í ới những âm thanh mà chỉ riêng các em hiểu,tôi mới biết là mình đang ngồi trong một cơ sở từ thiện do các xơ chủ trì.Cũng có em nói năng bình thường nhưng lại thiểu năng trí tuệ,khuôn mặt ngây ngây,nhưng tất cả các em đều đi lại nhẹ nhàng,lịch sự,cúi đầu chào khách rất lễ phép.Lòng tôi như chùng xuống,một cảm xúc trắc ẩn khó giải thích cứ mơ hồ bàng bạc trong lòng Cuộc sống thật kỳ diệu và muôn màu. Hạnh phúc đôi khi không phải là vật chất đủ đầy hay cơ thể lành lặn.Hạnh phúc còn hiện diện ở những nơi đầy khiếm khuyết khi biết dũng cảm vươn lên và biết chấp nhận. Các em được xơ nuôi dạy từ nhỏ đến tuổi trưởng thành,có em cũng lập gia đình như bao người bình thường khác và cũng có con cái. Ở đây tôi đã gặp nhiều vị khách nước ngoài và có lẽ họ cũng muốn giúp đỡ các em.
Một xơ trẻ măng(chắc còn trẻ tuổi hơn cả chúng tôi)miệng cười tươi đưa tay chào,hóa ra bạn tôi quen thân với xơ.Bạn tôi là người Công Giáo, thường xuyên đi lễ vào các ngày chủ nhật nên gặp xơ nhiều lần dần dần thân thiết như người bạn gái. Chuyện trò với xơ tôi mới biết ở đây các xơ còn dạy nghề cho những trẻ khuyết tật,các em có những hoàn cảnh rất khác nhau nhưng đều có một điểm chung là các em đều không phát triển bình thường,các xơ mở quán cà phê cho các em như một phương thức mang tính xã hội để các em dễ có điều kiện hòa nhập với cộng đồng. Hôm đầu đến quán- do không chú ý tôi đã gọi thức uống như ở những nơi khác: " Cho cô ly cà phê sữa bé ơi "Cô bé cười cười không nói gì nhưng bé đưa cho tôi một mảnh giấy và cây bút.Tôi ngạc nhiên nhìn bé và chỉ khi cô bé vừa cười vô tư vừa ra dấu,tôi mới biết là cháu bị câm. Nhìn các em đi lại ra dấu bằng tay hoặc í ới những âm thanh mà chỉ riêng các em hiểu,tôi mới biết là mình đang ngồi trong một cơ sở từ thiện do các xơ chủ trì.Cũng có em nói năng bình thường nhưng lại thiểu năng trí tuệ,khuôn mặt ngây ngây,nhưng tất cả các em đều đi lại nhẹ nhàng,lịch sự,cúi đầu chào khách rất lễ phép.Lòng tôi như chùng xuống,một cảm xúc trắc ẩn khó giải thích cứ mơ hồ bàng bạc trong lòng Cuộc sống thật kỳ diệu và muôn màu. Hạnh phúc đôi khi không phải là vật chất đủ đầy hay cơ thể lành lặn.Hạnh phúc còn hiện diện ở những nơi đầy khiếm khuyết khi biết dũng cảm vươn lên và biết chấp nhận. Các em được xơ nuôi dạy từ nhỏ đến tuổi trưởng thành,có em cũng lập gia đình như bao người bình thường khác và cũng có con cái. Ở đây tôi đã gặp nhiều vị khách nước ngoài và có lẽ họ cũng muốn giúp đỡ các em.
Tôi đã đi nhiều quán cà phê khác trong thành phố cũng
như nhiều tỉnh khác để thư giãn,gặp gỡ bạn bè.Có rất nhiều quán lộng lẫy,đẹp
hoành tráng và sang trọng nhưng chưa nơi nào để lại ấn tượng đẹp đẽ như khi tôi
đến đây. Đây không chỉ là quán để phục vụ ăn uống mà còn là một mái ấm.Một
không gian vừa phải, thoáng mát,không khí trong lành vì gần biển.Âm nhạc cũng
nhẹ nhàng không ồn ào và hầu như tất cả các khách khi đến quán,dù người nước
nào,già hay trẻ đều có chút gì đó trầm lắng.Họ lặng lẽ nhâm nhi thức uống của
mình,lặng lẽ nhưng kín đáo dõi mắt theo các em.Có lẽ họ có cùng một cảm xúc như
tôi:Một sự ngưỡng mộ và thán phục chân thành khi nhìn vào những đôi mắt trong
veo,nụ cười thánh thiện và vô tư nở trên môi các em. Tôi -và có lẽ cả họ,những
vị khách đến từ một nền văn hóa khá là khác biệt- cảm nhận một sức sống tràn
đầy,một niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống tốt đẹp từ lòng nhân ái và vị
tha.Tôi,cùng với họ,những người trưởng thành và đã trải nghiệm nhiều điều trong
cuộc sống và các em,ai mới là những người chủ thật sự trong cái thế giới thiếu
vắng lòng yêu thương này?!
Sáng thứ bảy 23/11/2013
HV
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét