Chị nằm nhìn nắng, nắng vàng như cây hoa vàng trước
ngõ nhà chị , tháng năm đến cùng tiếng ve râm ran suốt ngày, chị nhớ Huế, nhớ
những con đường bóng cây che mát, cái tĩnh lặng, trầm buồn của cố đô những đêm
lang thang muộn . Huế và bài tình ca chị hát cùng người ấy bên bờ sông Hương
thơ mộng, hai đứa tay trong tay, bóng trăng mờ ảo trên bầu trời trong veo, cỏ
dưới chân êm ái, vai kề vai, tiếng hát cất lên thầm thì : Con đường tình ta đi
với bàn chân nhỏ bé, con đường thảnh thơi nằm nghe chuyện tình trăm năm…” Sao
không dưng chị nhớ những kỷ niệm ở Huế cách đây hơn năm thiết tha thế này, giá
như bây giờ được chạy xe qua đường đèo đến Huế chị sẽ đứng trên cầu Tràng Tiền
hét thật to : Em nhớ anh.
Có gì phải xấu hổ khi chị nhớ kia chứ, người ta vẫn
thường nhớ nhau khi yêu thương một ai đó, nỗi nhớ chẳng có tội tình chi, chỉ có
chị khi không sao bày đặt thương yêu rồi nhớ nhung lẩn thẩn . Nơi chị đang nằm
gió nhiều quá, nắng cũng nhiều quá , nỗi nhớ trong chị cũng nhiều quá . Nhiều
cái nhiều làm tim chị nghẹt thở, tim không đập nhịp bình thường, tim rung theo
tiếng gió lao xao cây lá trước hiên nhà, theo tiếng chim nhà bên hót vang điệu
gì vui vui thánh thót. Đã mấy hôm rồi chị khó ngủ. Đêm ánh trăng vờn trên tóc,
trên môi, bò nhoài trên người nhột nhạt. Ngày thì nắng vàng ong, gió thổi bay
hoa rụng tơi bời thành một tấm thảm mỗi sáng chị phải quét nó đi mà lòng thì
tiếc nuối quá đỗi. Hoa nở rồi tàn, gặp gỡ để biệt ly, yêu thương rồi hờn giận,
khổ đau rồi hạnh phúc. Bao giờ cũng thế luôn trái ngược, song hành cùng nhau.
Chị không biết thời gian của nỗi nhớ bao lâu, chỉ biết ngày cũng như đêm lòng
chị ngân lên xiết bao cung bậc. Những kỷ niệm ùn ùn như mây giông trên bầu trời
kéo về , ai bảo chị đa mang, ai bảo chị sống hết lòng, ai bảo chị tin yêu tuyệt
đối, ai bảo chị bao dung, từ bi, độ lượng, ai bảo chị tín ngưỡng câu : Yêu là
tự hiến và tận hiến. Ừ thì chị sống đúng với những gì con người chị bảo thế,
trái tim chị khiến thế, trí óc chị khuyên thế. Làm sao chị có thể sống khác đi
cho được. Con đường chị đi có gập ghềnh đá sỏi, dòng sông chị qua có nước xoáy
hiểm nguy, ruộng đồng chị gieo hạt có khô cằn nứt nẻ thì lòng chị vẫn tin : Nỗi
nhớ trong chị là thật, rất thật .
Bây giờ đây chị vẫn tin có những thứ không phải dùng
nhan sắc, vàng bạc , quyền uy có thể đánh đổi được đó là lòng tốt của con người
. Người ta có thể định nghĩa nhiều từ hay ho cho tình cảm lứa đôi , có thể ví
von nhiều truyền thuyết về tình yêu , duy chỉ có lòng tốt người ta quên . Lòng
tốt nó thể hiện từ những việc nhỏ nhặt : Sự cảm thông, chia xẻ, thấu hiểu nỗi
đau, khi có tấm lòng bạn sẽ vượt qua được những bất đồng, tương phản để đến
cùng nhau trọn vẹn.
Sao không dưng chiều nay trời tắt nắng sớm , cả không
gian như tối lại, chị nhìn bầu trời đầy mây, có lẽ sắp mưa, sao cứ ấm ức hoài
không mưa một trận cho mát, cái gì cũng thế cứ thật thoải mái thì không buồn
lòng, ông trời giận bà trời chiều nào cũng âm u, hậm hực nhưng không chịu khóc,
nếu ông khóc được chắc không oi nồng như thế này .
Cuối cùng thì
cũng bắt đầu lác đác vài hạt, chỉ vài hạt thôi, trời nóng hầm hầm khó chịu, cái
khó chịu bưng bít ngột ngạt, chị đứng dậy nhìn xuống đường, qua cành lá đôi
chim sẻ đang chuyện trò âu yếm, chị nghĩ sao con người không giống như loài
chim suốt ngày vô tư chuyền cành ca hót líu lo, cứ mãi nghĩ ngợi viễn vông, suy
tư đâu đâu rồi dằn vặt nhau đến khổ . Hạnh phúc là gì nhỉ? Chị mĩm cười một
mình cho câu hỏi quá thường tình, chị cũng đang hạnh phúc đấy thôi và lòng thật
bình an chị khẽ hát :
“Hạnh
phúc tôi, hạnh phúc tôi từ những ngày con nước về, ngoài trời mưa mau ngoài trời mưa mau tay vuốt
mặt khôn cùng…”
8/5/2014
HV
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét