Chiếc xe tải mất lái đâm vào một người mù
đang được con chó dẫn đường. Người mù chết ngay. Con chó xông vào cứu
chủ nên cũng bị chẹt chết. Linh hồn hai kẻ bị nạn bay lên trời, tới lối
vào cổng thiên đường.
Thiên thần gác cổng chặn lại: “Xin lỗi, bây giờ
danh sách lên thiên đường chỉ còn lại một suất. Một trong hai ngươi
phải xuống địa ngục.”
Người chủ chó hỏi: “Con chó của tôi chưa hề
biết thiên đường là gì, địa ngục là gì. Có thể để cho tôi quyết định ai
được lên thiên đường hay không ạ ?”
Thiên thần nhìn người mù với ánh
mắt khinh bỉ, chau mày nói: “Rất tiếc ! Đã là linh hồn thì đều bình đẳng
với nhau. Các ngươi phải qua một cuộc thi để chọn ra kẻ được lên thiên
đường.”
Người mù thất vọng hỏi: “Thi thế nào ạ ?”
“Rất đơn giản,
thi chạy. Từ đây chạy tới cổng thiên đường, ai tới trước thì được lên
thiên đường. Nhưng ngươi cũng đừng lo, vì ngươi đã chết rồi nên không
còn là kẻ mù nữa, và tốc độ chạy của linh hồn thì không liên quan gì tới
thể xác; linh hồn nào càng trong sạch lương thiện thì chạy càng nhanh.”
Người mù nghĩ ngợi giây lát rồi đồng ý.
Khi tuyên bố cuộc chạy đua
bắt đầu, thiên thần cứ tưởng người mù sẽ khôn ngoan ráng sức chạy thật
nhanh, ai ngờ người đó vẫn đi thong thả chậm rãi. Kỳ lạ hơn là con chó
dẫn đường kia cũng không chạy mà chỉ đi cùng với chủ của nó, không hề
rời một bước. Bấy giờ thiên thần mới hiểu ra: bao năm nay con chó ấy đã
tập được thói quen mãi mãi làm theo chủ nó, luôn luôn đi đằng trước để
dẫn đường cho chủ, người chủ bảo gì thì nó nghe theo ngay. Rõ ràng, nếu
là kẻ có tâm địa độc ác thì khi tới cổng thiên đường người chủ sẽ bảo
con chó đứng lại để người đó dễ dàng thắng cuộc thi chạy này.
Thiên thần thương hại nhìn con chó và lớn tiếng bảo nó:
“Mày đã vì cứu chủ mà hiến dâng tính mạng của mình, bây giờ chủ mày đã
hết mù rồi, mày chẳng cần dẫn đường cho ông ta nữa, mày chạy nhanh lên
nào !” Thế nhưng người chủ cũng như con chó, cả hai dường như chẳng nghe
thấy thiên thần nói gì cả, vẫn cứ thong thả như đi dạo.
Khi tới cách
cổng thiên đường vài bước chân, người chủ ra lệnh cho con chó dừng lại.
Nó bèn ngoan ngoãn ngồi xuống. Thiên thần nhìn người chủ với ánh mắt
khinh bỉ.
Người chủ nhoẻn miệng cười quay lại bảo thiên thần: “Tôi
sắp sửa tiễn con chó của mình lên thiên đường. Bây giờ điều tôi lo nhất
là nó thật sự không muốn lên đấy mà chỉ thích ở bên tôi ……Chính vì thế
mà tôi muốn quyết định thay cho nó.”
Thiên thần ngạc nhiên đứng sững lại.
Người
chủ nhìn con chó với ánh mắt lưu luyến, lại nói: “Thật tốt là ta có thể
dùng cách chạy thi để quyết định thắng thua. Ít nhất tôi cũng có thể
bảo con chó kia bước thêm vài bước nữa, như vậy nó có thể lên thiên
đường được rồi. Có điều con chó này đi cùng tôi đã bao năm nay mà bây
giờ lần đầu tiên tôi mới hết mù và được nhìn thấy nó bằng chính mắt của
mình. Bởi vậy tôi muốn đi thong thả một chút để được nhìn nó lâu hơn.
Nếu được phép thì có lẽ tôi thật sự muốn mãi mãi được nhìn thấy nó.
Nhưng bây giờ đã tới cổng thiên đường rồi. Đây mới là nơi nó cần được
đến. Xin thiên thần làm ơn chăm nom nó giúp tôi !”
Nói dứt lời, người
chủ ra lệnh cho con chó tiến lên phía trước. Khi con chó tới cổng thiên
đường thì người chủ rơi xuống địa ngục như một chiếc lá rụng. Con chó
quay đầu nhìn thấy chủ nó rơi xuống bèn chạy thục mạng đuổi theo chủ.
Lúc
bấy giờ, vị thiên thần lòng đầy hối hận vội giương cánh bay theo định
túm lấy con chó dẫn đường. Nhưng vì con chó ấy vốn có linh hồn trong
sạch nhất, lương thiện nhất, cho nên nó chạy nhanh hơn bất cứ thiên thần
nào. Và thế là rốt cuộc con chó dẫn đường ấy lại trở về bên người chủ
của nó. Dù là ở dưới địa ngục, nó cũng sẽ mãi mãi bảo vệ chủ của mình.
Thiên
thần đứng rất lâu nhìn theo hai linh hồn đáng thương kia và lẩm bẩm:
“Ngay từ đầu ta đã phạm sai lầm. Hai linh hồn ấy là một thể thống nhất
không thể tách rời nhau. Được cùng ở bên nhau thì dù là thiên đường hay
địa ngục chúng cũng bằng lòng.”
ST
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét