Đi, đi phát âm thật rõ đờ i đi . V lẩm nhẩm trong
miệng tiếng đi như một điệp khúc . Đi Đi Đi . Ừ nhất định V phải đi một chuyến,
cái mong ước nhỏ bé nhưng thật lớn lao, không phải đi loanh quanh phố xá ồn ào
xe cộ, không phải đi shopping mua sắm vật dụng gia đình, không phải lang thang
những con đường quen thuộc từ nhà ra bờ sông hay ra biển sóng vỗ rì rào rồi trở
về nhà . Đi : đó là được đến nơi mình yêu thích, có núi non, cây xanh, hoa
trái, nơi có con suối trong veo đổ xuống từ nguồn , có những viên cuội đủ màu
tròn nhẵn lấp lánh dưới nắng mặt trời mà suốt thời thơ ấu V yêu mê mệt , có
tiếng chim ríu ran kể chuyện , có con sóc đuôi xòe như chổi lông gà từ đâu nhảy
ra làm V giật mình hoảng hốt. Giữa thiên nhiên bao la V tắm gội tâm hồn mình,
không còn nhớ mỗi ngày từ sáng đến chiều tính toán chi li chợ búa, cơm nước, Ba
Má , con gái, con trai, con dâu, con rể, cháu nội, cháu ngoại khỏe hay ốm, vui
hay buồn, hạnh phúc hay sầu lo, căn nhà bị thấm cần phải sửa trước mùa mưa …
Những vụn vặt đời thường bỏ lại sau lưng . V muốn đi , đúng nghĩa từ đi nghĩa
là thoát mọi ràng buộc, đầu óc thảnh thơi . Những mong ước thời trẻ làm điều gì
đó cho riêng mình V sẽ thực hiện trong chuyến đi này .
Mỗi lần mệt mỏi, chùng lòng cái chữ đi như tiếng
chuông ngân mãi trong lòng V . Trái tim V đập rộn ràng, mắt V long lanh, những
thứ ngủ yên cùng năm tháng phút chốc trào lên cuốn phăng V theo cảm xúc thăng
hoa rồi bộ não già nua nhăn nhó ra lịnh : Đi đâu ? Để làm gì? Gia đình bề bộn,
trách nhiệm bổn phận trĩu gánh trên vai , trái tim đau nhói rồi trở lại nhịp
đập thường ngày . V bất lực mãi rồi thành thói quen một ngày như mọi ngày, công
việc lôi V đi theo quỹ đạo đời thường, chữ đi đôi khi chỉ là chân trời xa thăm
thẳm, đôi khi như nắm bắt được .Lúc chân phải V bước ra khỏi cửa thì chân trái
kéo trì lại bên trong cửa , cứ như thế ngày qua ngày . Cái vùng đất trong tim V
ngày càng rộng lớn với bạt ngàn thông xanh, gió lộng, hoa tím trải dài trên đồi
thương nhớ, hoa vàng rực rỡ trong chiều nắng muộn, những dây leo quấn quýt bờ
dậu thả những bông xanh, trắng li ti trước hiên nhà, cửa sổ mở ra hương ngọc
lan ùa vào quyến rũ mỗi đêm trăng . Chiếc võng đu đưa dưới tán lá vú sữa hai
màu tím bạc, tiếng chim hót thánh thót và giấc ngủ trưa thanh bình bao mộng đẹp
. Những ngày mưa tiếng suối reo róc rách, có khi ầm ào như thác đổ , mùi lá
mục, mùi củi cháy nổ lách tách vui tai . V sẽ không bao giờ nghe tiếng hối thúc
của thời gian khi kim đồng hồ chỉ giờ ăn sáng, ăn trưa, ăn tối. V tự do trong
mọi hành động, thích thì ăn, thích thì ngủ, có thể cả đêm V miệt mài trên trang
sách để cả ngày nằm vùi . Hai tiếng trách nhiệm biến mất trong đầu V. Ôi thanh
thản, ôi hạnh phúc . Đi Đi Đi
Nhìn lại cả quãng đời gần 21.600 ngày V đã sống V thấy
mình chưa khi nào thoát khỏi bổn phận . Bây giờ trên dốc nhìn lại V mong ước
biết bao một lần đi , nhưng chỉ là mong ước ngậm ngùi. Cũng có thể có một ngày
V thỏa lòng đó là lần cuối cùng cho lần đi trong đời . Một lần cho một đời cũng
đủ . V thử nhắm mắt hình dung cái ngày đó ra sao? Sau cổ xe có bao nhiêu người
khóc thương? Bao nhiêu người cười vui hoan hỉ? Hoa sẽ tràn ngập nhưng tim V
không còn loạn nhịp, mũi V không nhận biết mùi hương, vùng đất ấm lạnh thế nào
dưới lưng V đâu biết. Mọi âm thanh ngưng đọng, ánh sáng tắt ngấm chỉ có một màu
đen tối thẩm. Những buồn vui, lo toan, sầu khổ, hỉ, nộ, ái, ố bỏ hết, thả trôi
hết, trôi và trôi V bồng bềnh bồng bềnh . Tình yêu đầu, tình yêu cuối, những
rạo rực hẹn hò đêm trăng trên biển. Nụ hôn ngọt ngào lần đầu trao gửi, tay
trong tay siết chặt, những giận hờn vu vơ như gió thoảng, hạnh phúc thiết tha
đêm ái ân chồng vợ …Trôi trôi và trôi. Chẳng có thứ gì còn ý nghĩa . Tại sao V
cứ ám ảnh về lần đi cuối của mình như thế ? Chông chênh ư? Thật lòng V luôn
chông chênh, bóng lẻ ắt phải chông chênh thôi. Cảm giác ngồi trên thuyền tròng
trành mất thăng bằng làm V chóng mặt . Hai mắt nhắm nghiền V thả mình trôi
trong tiếng đi huyễn hoặc . Đi, V phải đi thôi ừ nhất định thế rồi . V bước
chân ra ngoài cửa như người mộng du, vấp phải miếng sắt kê để dắt xe V mở
choàng mắt, một màu nắng chói chang, nắng tháng 5 gay gắt, màu nắng vàng cùng
màu hoa trước sân nhà rực rỡ đánh thức V về với thực tại , đưa hai tay dụi mắt
cho đỡ chói V nhìn bầu trời trong xanh không một gơn mây, nhìn chiếc cổng quen
thuộc với các thanh gỗ sơn trắng, nhìn con đường ngắn mấy dãy nhà san sát,
chẳng ngôi nhà nào mở cửa, chưa đến giờ trưa, người ta đi làm hết. Tất cả giờ
trước mắt V là màu nắng và cây hoa vàng gợi bao kỷ niệm trong đời. Ôi cái màu
vàng thương nhớ. Quá khứ là những ngày đã qua xa tít mù khơi, V có nhớ cũng chỉ
là hoài niệm, càng về già con người hay nhìn lui, nhìn lui để tiếc thương một
thời vàng son . Cái thời ngu ngơ khờ dại mà sao lắm kỷ niệm không quên, nó nằm
sâu trong ký ức. Ký ức là nơi cất giấu biết bao bí mật, những điều chỉ mình V
biết, có chuyện buồn đau chôn giấu, có hạnh phúc mong manh, có nỗi niềm đã từng
bày tỏ. Dù sao thì những cái đã qua không bao giờ níu kéo được V có tiếc thương
cũng vậy mà thôi, thời gian như cánh vạc bay . Tuổi đời chồng chất, và bao điều
khốn khó đã qua, đã xa hết rồi cái ngày V vùi mình trên mặt gối cố giấu tiếng
nấc nghẹn ngào .
Đi đi đi điệp khúc vang ong ong trong đầu V. Biết đến
bao giờ? Từng ngày từng ngày trôi qua vô vị, màu nắng vẫn là màu nắng ấy vàng như mật,
tiếng chim hót nhà ai ríu rít . Mùa hạ rồi xa, mùa thu đến lá vàng rơi rụng,
heo may về đông qua gió mưa gào thét rồi mùa xuân đâm chồi nảy lộc hoa mai khoe
sắc. Bốn mùa thay lá thời gian trôi êm đềm .
Có lẽ nào chuyến đi của V chỉ là
trong mộng tưởng?
ĐN những ngày mây mù
06/8/2014
HV
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét