Thứ Sáu, tháng 4 6

            

EM THẢ MỘT CƠN MƯA

 

 

Mưa nhỏ thế ướt tóc em sao được
Che chắn gì tứ phía đã hoang liêu
Người đàn bà đắp chăn ký ức
Thắt nhịp tim chừng mực
Tự nhủ lòng không thể nào yêu
Em phủ lên đời mảng băng Bắc cực
Khoác áo choàng đen lên cơ thể xuân xanh
Nỗi buồn nghẹn tiếng thở dài trong ngực
Quá thông minh nên che chắn mọi điều
Nhưng không thể khép lòng như khép cửa
Ngăn đất trời xao động phía bên kia
Không thể dệt lòng mình như lá chắn
Bọc mùi hương cây cỏ chuyển giao mùa
Thà cứ để lòng mình như mây trắng
Bay mười phương lơ đãng mộng giang hồ
Tình ái đã nhiều phen lận đận
Sá gì đời em không thả một cơn mưa...

                                     Thơ của DƯƠNG ĐĂNG LỢI
                                     Viết tặng HV ngày 23/12/1997

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét