Thứ Hai, tháng 11 26

ƯỚC MƠ




Viết trong những ngày buồn nhất của tháng giêng , sau Tết không khí còn tươi vui,nhộn nhịp,chỉ mình tôi trong ngôi nhà trống vắng cùng ba má già và đứa cháu nội ốm đau dai dẳng,tôi quên mất tôi,tôi để tôi trôi tuột ,rơi tõm vào khoảng không nào mất hút,một sáng thức giấc cảm xúc ùa về tôi viết như một tâm sự nhỏ giữa ngỗn ngang lo toan cuộc đời.

                                                                         ĐN 31/01/2012

                                               BÀN TAY

Cháu của P ốm mấy hôm nay người nó gầy rộc,không chịu ăn uống chi hết nó nằm lả trên tay P khi P bế nó lại lavabo rửa tay chân nó vừa nôn xong,nước bắn tung toé từ vòi làm P ướt hết cả người,vô tình ngước nhìn vào tấm gương trước mặt P giật mình thấy một gương mặt hốc hác đang trố mắt nhìn lại mình,tấm gương trung thực chiếu thẳng vào P, chính P không nhận ra mình,đã bao lâu rồi P chẳng soi gương – hầu như không biết đến gương lược…
” Tôi nhìn tôi, nhận không ra, Trong gương là một bóng ma chập chờn”.
Bế cháu lại giường ru cháu ngủ P nhìn xuống đôi tay,đây là đôi tay của P nó sần sùi những đường gân xanh nổi cộm,da nhăn nheo đầy những nốt tàn nhang, móng tay được cắt ngắn trụi lủi làm những ngón tay ngắn củn, trong lòng bàn tay là những nốt chai sần ngã màu vàng cứng ngắt – bàn tay của thiếu phụ đã qua tuổi 50 từ lâu,đôi bàn tay suốt 30 năm một mình làm tất tần tật mọi việc từ lớn đến bé,từ việc nặng đến việc nhẹ chẳng từ nan ,P nắm hai bàn tay vào nhau rồi từ từ vuốt nhẹ những đường gân xanh, kéo nó thẳng ra cố gắng để da tay trông thật phẳng,P cứ làm như vậy và tưởng tượng đôi bàn tay mình 40 năm trước đây – đôi bàn tay của cô nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn,da trắng hồng mịn màng lông tơ vàng óng dưới nắng mai,lớp lông dài trên cánh tay trần đẹp quyến rũ,tất cả giờ đã là quá khứ. P muốn xua tan mọi ý nghĩ về đôi bàn tay nhưng đôi mắt P cứ dán chặt vào chúng, chưa bao giờ P nhìn kỹ nó như lúc này,đứa cháu nội đã ngủ ngon,tháng giêng trời trong veo, nắng vàng ngoài khung cửa chiếu những tia sáng vào phòng khách. P đưa bàn tay ra chỗ có ánh nắng rọi vào,những vết nhăn rõ hơn, đường gân xanh như những con giun bò ngoằn ngoèo,những vết tàn nhang nhỏ lớn không đều nhau mọc đầy trên mu bàn tay,không hiểu sao P không dứt ra được cái suy nghĩ buồn phiền này,đôi bàn tay làm bận tâm P suốt bao nhiêu năm,những ngày còn đi làm mỗi lần cầm viết,viết các giấy tờ cần cho khách hoặc các đơn vị khác đến công tác nếu có người ngồi đối diện là P bối rối không biết giấu nó vào đâu lại ngại ngùng hơn nếu phải bắt tay,đôi tay thô ráp rịn đầy mồ hôi ,bàn tay P lúc nào cũng ướt .P rất khổ phải bắt tay ai,dù đã kín đáo chùi nó vào khăn tay hoặc vào quần nếu bất ngờ P chẳng có khăn – bàn tay vẫn dâm dấp nước. Ngày còn đi học thầy gọi lên bảng P run lắm,run vì sợ , càng sợ tay P càng ra mồ hôi làm ướt nhèm viên phấn không sao viết được,ngày xưa viết toàn bút mực nên trong cặp của P là một bao khăn làm bằng vải màn dễ thấm nước . P nhớ ngày mới vào đời đi làm P đã làm bao nhiêu người ngạc nhiên về đôi bàn tay (cả bàn chân nữa) . Cứ tự nhiên thôi P để bàn tay trên bàn mồ hôi bắt đầu rịn ra lấm tấm như sương một lúc sau nó nhỏ giọt, P để 10 ngón tay chốc xuống nước sẽ nhỏ xuống mặt bàn ,lấy khăn lau khô, nó lại như ban đầu ,bạn P bảo “mầy bị bịnh” mà đúng là bịnh thật .Sau này P mới biết mình bị rối loạn dây thần kinh thực vật, muốn hết ra mồ hôi tay phẫu thuật cắt bỏ dây thần kinh rối loạn kia là hết nhưng P không muốn . Giờ đây về hưu không phải cầm bút hay ngồi đối diện với ai nhưng thỉnh thoảng gặp lại bạn bè – bạn học nhiều cấp,cấp 2,cấp 3, bạn cùng cơ quan,bạn cùng xóm và nhiều bạn quen biết khác,mỗi khi phải đưa tay bắt tay ai P cũng ngại ngần.
Mỗi người sinh ra đều có ưu có khuyết P biết vậy nên mãi cũng quen,chỉ hôm nay tự dưng nhìn săm soi đôi bàn tay P mới giật mình sao nó xấu xí quá, đã là phụ nữ ai cũng chăm chút vẻ ngoài sao cho trông mượt mà tươi thắm . P cũng không biết sao nó tàn tạ nhanh đến thế,nào P có cày cấy,cuốc đất,trồng cây,chăn nuôi chi, cả đời làm công việc bàn giấy cho đến ngày về hưu,còn việc nhà phụ nữ nào chả làm cứ gì P, chuyện hàng ngày đó mà. P tính nhẩm- mỗi ngày bình quân lau nhà một lần, rửa chén bát một lần và mỗi tuần giặt quần áo một lần,dọn dẹp nhà cửa một lần như vậy trong 30 năm đôi bàn tay P phải lao động mệt mỏi biết chừng nào, đó là P chưa kể cả ngàn công việc không tên khác, mà cũng thật lạ chỉ đôi bàn tay ốm trơ gân xanh gân guốc trong lúc cánh tay vẫn mượt mà – giá như đôi tay P mịn màng một chút-chỉ một chút thôi P nghĩ chắc cuộc đời P sẽ khác,còn khác như thế nào P không biết, chỉ biết rằng nó không xấu xí như bây giờ P đã không buồn đến thế. Hết ngắm nghía mu bàn tay P lật ngửa bàn tay xem mặt trong của nó,da lòng bàn tay hồng hào hơn,những đường chỉ tay chạy lung tung rối rắm,thật là quá rối rắm,(như cuộc đời P)đường chỉ tay nhỏ li ti chạy ngang dọc khắp lòng bàn tay, đã nhiêù người xem chỉ tay của P  nói P luôn có quý nhân giúp đỡ, đường chỉ tay may mắn rất rõ – xem ra P cũng may mắn thật.Không may mắn sao được khi P một mình vừa chèo vừa chống với đồng lương công chức nuôi dạy các con nên người, cuộc sống luôn dạy P phải tự lực không dựa dẫm vào ai,từ lúc ra đời đi làm cho đến nay P vẫn luôn sống như thế,đó là ưu cũng là nhược mà biết làm sao được khi bên cạnh P không có bàn tay nào chia xẻ.
Nhắm mắt lại P để ý nghĩ mông lung về một bàn tay tưởng tượng,một bàn tay to lớn ấm nóng luôn nắm chặt tay P những lúc khó khăn,vui ,buồn,hạnh phúc hay khổ đau . Một bàn tay trong một bàn tay âu yếm dịu dàng,không nhăn mặt,ngại ngần hay lắc đầu phải nắm tay P đầy vết chai,đầy tàn nhang và già nua đến phát sợ Một bàn tay chở che dìu dắt P nửa đoạn đời còn lại. P chợt mĩm cười vì suy nghĩ viễn vông và cũng vì thứ hạnh phúc nhỏ nhoi ảo tưởng tự mình huyễn hoặc mình,mà đã là mơ ước có ai cấm P đâu,hãy cho P cái quyền mơ ước đó.Đã quá lâu P quên mình là phụ nữ, Từ ngày anh  mất đi P vừa làm cha vừa làm mẹ,cái tính cương trực,bướng bỉnh cả cái nghiêm nghị ít cười,luôn đặt cho mình mục đích để phấn đấu . Hơn nửa đời người nhìn lại,tuổi xuân như bóng mây bay ngang đầu để lại những sợi trắng và lấy đi của P rất nhiều sợi đen. P biết rằng sẽ không có bàn tay nào như P mong ước,với P tất cả bây giờ chỉ còn lại giấc mơ mà thôi.
Một giấc mơ  lấp đầy khoảng trống và cũng để P sống có niềm tin một ngày…   
          
Hạnh phúc đôi khi thật bé mọn,

                                           HV
( viết tặng bạn gái tôi)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét