Thứ Bảy, tháng 4 28

Thứ Tư, tháng 4 25

 CHUYỆN VUI
Hai vợ chồng cùng ngành xuất bản sách. Đêm tân hôn của họ thật thơ mộng. Họ nói với nhau đủ chuyện từ chuyện yêu đương gia đình, bè bạn, nghề nghiệp.

Anh chồng ôm vợ âu yếm rồi đọc thơ:
Sách mới cho nên phải đắt tiền


Chị vợ cùng nghề, nghe chồng đọc liền ứng khẩu đọc tiếp luôn:


Hôm nay xuất bản lần đầu tiên

Anh chồng ghì chặt vợ vào lòng mình đọc luôn câu thứ ba:

Anh còn tái bản nhiều lần nữa


Chị vợ sung sướng đọc câu thơ trong tiếng thở:


Em để cho anh giữ bản quyền

Vài năm sau:

Cô vợ đọc:
Sách đã cũ rồi phải không anh
Sao nay em thấy anh đọc nhanh
Không còn đọc kỹ như trước nữa
Để sách mơ thêm giấc mộng lành

Anh chồng ngâm:
Sách mới người ta thấy phát thèm
Sách mình cũ rích, chữ lem nhem
Gáy thì lỏng lẻo, bìa lem luốc
Đọc tới đọc lui, truyện cũ mèm

Cô vợ thanh minh:
Sách cũ nhưng mà chuyện nó hay
Đọc hoài vẫn thấy được bay bay
Đọc xong kiểu này, rồi kiểu khác
Nếu mà khám phá sẽ thấy hay

Anh chồng lầu bầu:
Đọc tới đọc lui mấy năm rồi
Cái bìa sao giống giấy gói xôi
Nội dung từng chữ thuộc như cháo
Nhìn vào hiệu sách, nuốt không trôi

Anh hàng xóm hắng giọng sang:
Sách cũ nhưng mà tui chưa xem
Nhìn anh đọc miết thấy cũng thèm
Cũng tính hôm nào qua đọc lén
Liệu có trang nào anh chưa xem?

(Anh chán rồi thì để tôi xem)
                          HV sưu tầm


Thứ Ba, tháng 4 24

Pháo hoa Đà Nẵng: Đã thấy sông Hàn xôn xao


Những ngày tháng 4, Đà Nẵng lộng lẫy cờ hoa trong niềm hân hoan chào đón cuộc thi Trình diễn pháo hoa quốc tế 2012. 
Ông Hồ Văn Ánh, Giám đốc Trung tâm tổ chức sự kiện và lễ hội Đà Nẵng cho biết, các công tác tổ chức đang được gấp rút hoàn thành, chuẩn bị đón chào khách du lịch trong nước và khách du lịch quốc tế đến thưởng thức đại tiệc ánh sáng. Năm nay, công tác tuyên truyền, cổ động trực quan cho cuộc thi vẫn được thành phố tiếp tục thực hiện theo phương án xã hội hóa. Các đơn vị được giao nhiệm vụ đang khẩn trương triển khai các quầy thông tin và bán hàng lưu niệm, gồm các sản phẩm đặc trưng của lễ hội pháo hoa Đà Nẵng như: đĩa lưu niệm, áo, mũ, logo chương trình; dây đeo, móc khóa.



Ông Lê Tấn Trung Ba, Giám đốc VietArt - đơn vị được giao nhiệm vụ vận động tài trợ và truyền thông cho cuộc thi, cho biết đến nay, VietArt đã hoàn thành các pa-nô cỡ lớn loại 1 mặt, 2 mặt, 3 mặt ở nội thành như: giao lộ Lê Duẩn - Lê Lợi, Nguyễn Tri Phương - Điện Biên Phủ, Trần Phú - Lê Duẩn, Lê Văn Hiến - Hồ Xuân Hương; các bùng binh đường vào Cung Thể thao Tiên Sơn, bờ Đông sông Hàn, Bến xe Đà Nẵng, Công viên biển Đông, trước Nhà hát Trưng Vương, bùng binh Bạch Đằng - Trần Phú - Nguyễn Văn Linh…Các pa-nô tuyên truyền cỡ lớn 5x12m ở các cửa ngõ vào thành phố như: sân bay Đà Nẵng, cổng phía Nam đường hầm Hải Vân, đường Trường Sa cũng đã được hoàn tất. Ngoài ra, hiện nay có khoảng 400 băng-rôn, 1.000 phướn, hàng chục đèn thùng 4 mặt trang trí trên các tuyến đường chính nhằm tuyên truyền, cổ động cho cuộc thi…


Mô hình sân khấu chính diễn ra lễ khai mạc và trao giải DIFC 2012.

Sân khấu chính - nơi diễn ra lễ khai mạc và trao giải cuộc thi cũng đang được gấp rút thực hiện. Vẫn trên nền sân khấu nhô ra mặt nước được bêtông hóa vững chãi từ lễ hội pháo hoa năm trước, nhưng theo Công ty Sơn Lâm - đơn vị được giao chuẩn bị chương trình nghệ thuật cũng như các khâu khác, sân khấu năm nay được thiết kế hiện đại, bảo đảm không che khuất tầm nhìn của khách xem pháo hoa và gắn liền với dòng sông Hàn thơ mộng…
Cảm nhận về những ngày cuối tháng tư này, ông Đinh Văn Phú (trú phường Hải Châu 1, quận Hải Châu) cho biết, ngày nào ông cũng dạo bước trên đường Bạch Đằng để ngắm sông Hàn với cảm xúc nôn nao, mong cuộc thi Trình diễn pháo hoa quốc tế 2012 như chờ đợi một niềm vui lớn của đời người. Ông chia sẻ rằng, trong ông vẫn nguyên vẹn cảm giác háo hức như cuộc thi được tổ chức năm đầu tiên. Sông Hàn cũng bắt đầu xôn xao như vẫy gọi bao du khách về với thành phố để cùng tham gia bữa tiệc âm thanh và sắc màu.

Thứ Tư, tháng 4 18

              GIÓ NHỚ

Nằm nghe gió thổi bốn bề
Chút tình xưa bỗng hiện về bủa vây
Đã xa xa ngút chân mây
Sao còn ngóng đợi một ngày đoàn viên
Xưa sống đã không bình yên
Gió còn gợi nhớ tình duyên bẽ bàng
Giơ tay níu ánh trăng vàng
Úp vào tim vỡ nghe vang tiếng cười

                            12/2000

                         HỒNG VIỆT

HẠNH PHÚC LÀ GÌ?
(Nguồn từ mail)

+ Chó con hỏi chó mẹ, mẹ ơi hạnh phúc là gì? 
Chó mẹ bảo hạnh phúc là cái đuôi con đấy!
Và thế là chó con quay lại tóm cái đuôi của mình, nhưng không tài nào tóm được, chú ngồi xuống oà khóc, và lại hỏi mẹ:
- Tại sao con không thể nào bắt được hạnh phúc hả mẹ?
Chó mẹ mỉm cười và nói rằng:
"Con trai, tại sao con không tiến về phía trước và hạnh phúc sẽ theo sau con". Vậy chúng ta tại sao cứ phải đi tìm cho mình
hạnh phúc nhỉ khi mà hạnh phúc luôn đi theo mình, hãy sống, hãy cảm nhận hạnh phúc mà cha mẹ đã cho ta. Hạnh phúc vì
được sống bên những người bạn mà mình yêu ...
+ Ngày xưa, có lần “tập đoàn” yêu tinh họp nhau lại để lên kế hoạch làm hại con người.
Một yêu tinh nói: “Chúng ta nên giấu một thứ gì đó quý giá của con người đi, nhưng giấu cái gì bây giờ?”.
Sau khi suy nghĩ, một yêu tinh đáp:
“Biết rồi, hãy lấy đi hạnh phúc của họ, họ sẽ ngày đem phải khổ sở u uất. Nhưng vấn đề là giấu nó ở đâu bây giờ?
Phải giấu ở nơi nào mà họ không tìm được ấy!”.
Một yêu tinh khác cho ý kiến:
“Thử quẳng nó lên đỉnh ngọn núi cao nhất của thế giới xem”.
Nhưng ý kiến đó bị phản đối ngay:
“Không được. Con người rất khoẻ mạnh, chuyện leo núi có nhằm nhò gì đâu”.
Một yêu tinh khác lại có ý tưởng:
“Vậy ta giấu nó xuống vực biển sâu nhất nhé?”.
Nhưng các yêu tinh lại đồng loạt phản đối:
“Không, con người rất tò mò. Họ sẽ tạo ra những chiếc tàu hiện đại để đi xuống tận đáy biển. Rồi tất cả
mọi người cũng sẽ biết”.
Một yêu tinh nhỏ tuổi đứng lên:
“Hay để nó ở một hành tinh khác đi!”.
Tuy nhiên, một yêu tinh lớn tuổi đáp:
“Không được, con người rất thông minh. Càng ngày họ càng thám hiểm nhiều hành tinh đấy thôi”.
Bầy yêu tinh lại im lặng suy nghĩ. Chợt một yêu tinh già lụ khụ đứng lên đưa ra ý kiến:
“Tôi biết ta nên giấu hạnh phúc ở đâu rồi! Hãy giấu nó ở chính bên trong con người. Đa số mọi người đều luôn cố gắng
lùng sục hạnh phúc ở khắp nơi khắp chốn và bao giờ cũng thấy người khác hạnh phúc hơn mình. Bản thân họ thì chẳng
bao giờ họ quan tâm. Giấu ở đó thì con người chẳng bao giờ tìm thấy đâu!”.
Tất cả yêu tinh đều nhất trí với giải pháp này và kể từ đó, rất nhiều người mải mê đi kiếm hạnh phúc mà không
biết nó đã được giấu ngay trong tâm hồn mình!
Hạnh phúc đơn giản là ngay chính trong tâm hồn của mỗi con người ...hạnh phúc chính là điều giản dị quanh ta
mà chẳng phải mất công tìm kiếm... Hãy trân trọng nó !

FESTIVAL HUẾ_ Bye



















Thứ Ba, tháng 4 17

TỪ THUỞ

"Từ thuở bỏ trường lòng hân hoan
Địa đàng lộng gió em cười ngoan"
 


 Từ thuở nhìn nhau nghe bâng khuâng
Thơ thần tìm nhau trong chiều vàng
Đất trời không còn mùa đông tím
Để gió mưa về đi lang thang


Từ thuở cầm tay nghe tim rung
Tình biếc một màu như lá sung
Đường xưa thân thiện thêm thân thiện
Đôi mắt nhìn ôi đôi mắt lung


Từ thuở bỏ trường lòng hân hoan
Địa đàng lộng gió em cười ngoan
Bờ môi màu đỏ ti gôn ấy
Giết chết hồn tôi một kiếp hoang


Từ thuở biệt ly ai nhớ thương
Con đường ngày cũ kín mù sương
Em đi tan tác mùa hoa gạo
Vỡ cả trong tôi một phiến buồn

                                           HỒNG VIỆT
                               Hè 1974

Thứ Hai, tháng 4 16

      không đề

Anh đến với em
Như mơ giữa đời thực
Như thực giữa đời mơ
Em sống giữa hai bờ hư thực
Nghiêng bên nào cũng chông chênh

                                      HỒNG VIỆT
                                       Xuân 2010
               CHO ĐI VÀ NHẬN LẠI   

Đôi khi bạn cảm thấy cuộc đời này thật bất công! Bạn đã cho đi quá nhiều mà không nhận lại được bao nhiêu...

Vấn đề thực ra rất đơn giản. Khi bạn cho đi là bạn đã nhận được nhiều hơn thế, đó là những niềm vui vô hình mà bạn không chạm vào được.

Bạn thắc mắc rằng tại sao khi người khác buồn thì bạn luôn ở bên cạnh họ để xoa dịu vết thương lòng cho họ, rồi đến khi họ tìm lại được niềm vui họ sẽ lại quên bạn.

Còn bạn, khi bạn buồn ai sẽ là người lắng nghe và thấu hiểu nỗi lòng của bạn đây?

Bạn ạ! Cuộc đời này là một vòng tròn. Thật ra không có sự bất công nào đối với bạn ở đây hết, có hay chăng sự nhận lại từ người khác chỉ là đến sớm hay muộn với bạn mà thôi và cái quan trọng là bạn có mở rộng lòng mình để nhận nó hay không!

Tất cả chúng ta sinh ra và tồn tại trên đời này đều mắc nợ nhau. Cho đi, nhận lại là hình thức luân phiên để trả nợ lẫn nhau.

Khi bạn cho đi những điều tốt đẹp thì bạn sẽ nhận được sự bình yên trong tâm hồn. Bạn phải hiểu rằng cho đi không có nghĩa là có sự toan tính ở đây.

Bạn càng tính tóan thì bạn lại càng cảm thấy bị dồn nén, bạn cho đi mà tâm bạn không tịnh. Khi ấy bạn vừa phải cho mà vừa không được nhận niềm vui vô hình từ chính bản thân cái cho đi của bạn.

Tất cả mọi thứ chúng ta làm cho nhau đều có sự vay trả. Đôi khi là sự vay trả hữu hình và đôi khi cũng là một sự vay trả vô hình.

Mỗi người chúng ta quen biết nhau, yêu nhau, ghét nhau, căm thù nhau... âu cũng là cái duyên. Có duyên mới biết, mới quen, mới yêu, mới ghét!

Cái duyên ban đầu là do trời định nhưng để gắn bó lâu dài, muốn biến cái duyên ấy thành tình yêu thương thì là do chúng ta quyết định, nhờ vào cái cho đi của mỗi người.

Nhưng bạn nên nhớ, trong tình yêu không có sự trông mong được nhận lại, bởi tình yêu luôn luôn là một thứ điều luật không công bằng của trái tim, không có định nghĩa cũng chẳng có lý lẽ.

Có hay chăng một la` bạn nhận được hạnh phúc. Không thì bạn nhận được sự chán chường, đau khổ!

Tất cả đều trong một vòng tròn luẩn quẩn.

Nhưng dù biết đôi khi cuộc sống không được như ý muốn của ta, bạn hãy cứ cho đi. Cho đi là bạn đã tự yêu thương lấy chính bản thân mình. Bạn đã hòa vào dòng chảy của cuộc sống, của đời người.

Đời người như dòng sông, như cuộc sống hoà tan với thời gian, luôn trôi đi nhưng không ngừng đổi mới, mãi biến chuyển nhưng muôn đời vẫn thế.

Tất cả dòng sông rồi sẽ đi về biển, từ biển bao la sẽ rót vào những dòng sông mênh mông tràn đầy, mạch luân lưu không ngơi nghỉ ấy là cuộc sống.

Sẽ không bao giờ có cái chết vì nơi tận cùng cũng là khởi thủy cho những mầm sống mới...

                                                                  THÍCH TÁNH TUỆ


        Viết cho con

Sinh nhật mười sáu tháng tư
Các con quà bánh quá ư đủ đầy
Hạnh phúc như có men say
Má cười quên hết tháng ngày quạnh hiu
Giá như tất cả buổi chiều
Các con về sớm – thương yêu đong đầy

                       16/4/2012

Thứ Bảy, tháng 4 14


           Không Có Cái Gì Là Tuyệt Đối Cả.

Sống ở trong đời nầy, bạn đừng đòi hỏi tuyệt đối ở nơi hành xử của những người khác đối với bạn. Bạn nên chấp nhận sự tương đối từ những người khác để sống, thì những hạnh phúc trong đời sống của bạn sẽ có được ngay trong tầm tay và có ngay trong đời sống nầy.
Hướng tới cái tuyệt đối để sống, bạn sẽ nhận lấy sự thất vọng ngay trong cuộc sống nầy. Nếu bạn biết chấp nhận cái tương đối để sống, bạn sẽ có niềm tin tưởng cũng như hạnh phúc ngay trong đời sống nầy.
Bạn biết không! Sống là hỗ tương. Hỗ tương giữa cái nầy và cái kia; giữa người nầy và người kia; giữa thế giới nầy và thế giới kia; và ngay giữa đời nầy và đời kia.
Sống là hỗ tương, nên sống là tương đối. Vì vậy, nên ở trên đời không có ai có một đời sống tuyệt đối cả. Sống tuyệt đối là sống không còn lầm lỗi và sống tuyệt đối là sống mà không chết hay chết mà không còn tái diễn trở lại.
Nhưng, sống ở trong đời không có ai sống mà không chết và cũng không có cái gì chết mà không tái diễn trở lại dưới hình thức nầy hoặc dưới hình thức khác.
Bạn hãy nhìn kỹ vào những người mà bạn tôn quý và yêu thương nhất, thì bạn sẽ thấy ngay trong họ vẫn còn có những lầm lỗi, vẫn còn có những gì không phải là tuyệt đối. Nên những cái dễ thương ở nơi những người mà bạn đang tôn quý ấy, chỉ là những cái dễ thương tương đối mà thôi!
Và bạn hãy nhìn kỹ vào những người mà bạn đang thù ghét nhất, thì bạn cũng sẽ thấy ở trong họ vẫn có những cái thật dễ thương đang tiềm ẩn. Nên những cái dễ ghét ở nơi những con người mà bạn đang thù ghét ấy, cũng chỉ là những cái dễ ghét tương đối.
Với cái thấy ấy, giúp cho ta có những cảm giác dễ chịu khi tiếp xúc với những người dễ thương và không dễ thương. Đối với những người dễ thương, thì “cái thấy không có gì tuyệt đối cả”, sẽ giúp cho ta tránh và thoát ra được những nhiệt tình không cần thiết; và đối với những người không dễ thương, thì “cái thấy không có gì tuyệt đối cả”, cũng giúp cho ta tránh và thoát ra được những thù ghét thậm tệ và quá đáng.
Cuộc sống của mỗi chúng ta, thoát ra được cái nanh vuốt dễ thương và không dễ thương của nhận thức, của tư duy và của hành xử giữa ta với mọi người, thì những cảm giác dễ chịu của ta mỗi ngày sẽ tăng lên, hạnh phúc của mỗi chúng ta sẽ có mặt từ đó và cũng từ đó mà tuổi thọ của mỗi chúng ta lại được tăng lên.
Tuổi thọ của mỗi chúng ta được nuôi dưỡng từ những cảm giác dễ chịu và hạnh phúc của mỗi chúng ta, được nuôi dưỡng và tăng trưởng từ  "cái thấy không có cái gì tuyệt đối cả”.
                                            Thích Thái Hòa


Ảnh tặng bài thơ "Chân dung".  VD
     Chân dung

Tôi như người bộ hành cô độc
Con đường dài hun hút giấc mơ
Cõng trên vai nhọc nhằn bổn phận
Tôi mất tôi năm tháng không ngờ

Xuân hạ thu đông trên đầu tóc trắng
Màu mơ xưa như cỏ xanh rì
Thời gian dài – cuộc đời quá ngắn
Tôi thả trôi ngực nõn xuân thì

Bước chân đi gai đời cào xước
Dòng máu hồng vẫn chảy trong tim
Phía trước tôi chân trời xanh mướt
Mang nỗi buồn trong ngực lặng im

Niềm vui tôi mỗi ngày giản dị
Như dòng sông lặng lẽ phù sa
Chỉ cho đi – cuộc đời mộng mị
Còn nhịp tim được dâng hiến thôi mà

                                    HỒNG VIỆT
                            Mừng sinh nhật mình
                                    16/4/2012

 Mừng Sinh Nhật Bạn -         Nhóm bạn Sài Gòn

Sinh Nhật hồng - Nhóm bạn gái

Thứ Tư, tháng 4 11

YÊU MUỘN


 Tôi - người đàn bà đang yêu muộn
 Tuổi bốn lăm âm ỉ lửa chiều 
Mặt như băng lòng đầy sóng cuộn
 Nước hồ thu ai ngỡ sóng triều
 Lòng đã khép sau lần tan vỡ
 Tưởng trăm năm không có xuân về 
Tôi gặp người vào mùa xoan nở 
Trôi lạc vào trong cõi u mê 
 Tình yêu đến nhuộm hồng đôi má
 Người như cây tỏa mát hồn tôi 
Yêu thương hỡi giữ dùm màu lá 
Xanh trời xanh xanh đến muôn đời.

                                                             Hồng Việt Xuân 2000

4/2012
                Viết Dũng nói...                  
      "Xin chào bạn Yêu Muộn.  Đây là tổng đài tin nhắn.
 Ấn phím 1 để có 1 lời khen. Phím 2 cho một lời chúc tốt đẹp.
 Phím 3 cho 1 nụ hôn. Phím 4 cho 1 cuộc hẹn.                          
 Nếu muốn tất cả hãy bấm số của tôi"

Thứ Sáu, tháng 4 6

         CHỊ TÔI


Ngày chị làm cô dâu
Nhớ không ba giờ sáng
Rủ em đi làm đầu
Nhà trai rước mau mau
(Gió thổi tắt đèn đầu)

Gần ba mươi năm sau
Không chồng đi bên cạnh
Một mình chị rước dâu
Bằng đường tàu xa ngút

Giữa hai đầu Tổ Quốc
Là dải đất miền Trung
Giữa năm anh chị em
Chi gánh đòn cong vút

Em chỉ là em út
Trong năm ngón mang giày
Vừa thấp,nhỏ,lép,chai
Thương chị nhiều chưa giúp

Mẹ cha như chuối rụng
Đẩy đưa rể,dâu,con
Chị đau ốm mỏi mòn
Vẫn làm tròn bổn phận

Em thương chị lận đận
Tưởng được lên chức bà
Phong ba lại vần qua
Thêm một lần chị ngã

Em xin chị xí xóa
Thay phà chiếc cầu quay
Câu mong chị gặp may
Quên chuỗi ngày quá khứ

Có một người phụ nữ
Sinh mười sáu tháng tư
Nét hoa xưa vẫn nồng
Lót chữ HỒNG tên VIỆT.


Em út PHAN THỊ TUYẾT ẤN

Quà mừng sinh nhật chị 16/4/2009

            

EM THẢ MỘT CƠN MƯA

 

 

Mưa nhỏ thế ướt tóc em sao được
Che chắn gì tứ phía đã hoang liêu
Người đàn bà đắp chăn ký ức
Thắt nhịp tim chừng mực
Tự nhủ lòng không thể nào yêu
Em phủ lên đời mảng băng Bắc cực
Khoác áo choàng đen lên cơ thể xuân xanh
Nỗi buồn nghẹn tiếng thở dài trong ngực
Quá thông minh nên che chắn mọi điều
Nhưng không thể khép lòng như khép cửa
Ngăn đất trời xao động phía bên kia
Không thể dệt lòng mình như lá chắn
Bọc mùi hương cây cỏ chuyển giao mùa
Thà cứ để lòng mình như mây trắng
Bay mười phương lơ đãng mộng giang hồ
Tình ái đã nhiều phen lận đận
Sá gì đời em không thả một cơn mưa...

                                     Thơ của DƯƠNG ĐĂNG LỢI
                                     Viết tặng HV ngày 23/12/1997

Chủ Nhật, tháng 4 1

KHOẢNG CÁCH GIỮA 2 TRÁI TIM

Có một vị hiền triết đã hỏi các đệ tử rằng:
“Tại sao trong cơn giận dữ người ta thường phải hét thật to vào mặt nhau ?”
Sau một lúc suy nghĩ, một trong những đệ tử ấy đã trả lời:
“Bởi vì người ta mất bình tĩnh, mất tự chủ!”
Vị hiền triết không đồng ý với câu trả lời, ngài bảo:
“Nhưng tại sao phải hét lên trong khi cả hai đang ở cạnh nhau, tại sao không thể nói với một âm thanh vừa phải đủ nghe ?”
Các đệ tử lại phải ngẫm nghĩ để trả lời nhưng không có câu giải thích nào khiến vị thầy của họ hài lòng.
Sau cùng ông bảo:
“Khi hai người đang giận nhau thì trái tim của họ đã không còn ở gần nhau nữa. Từ trong thâm tâm họ cảm thấy giữa họ và người kia có một khoảng cách rất xa, nên muốn nói cho nhau nghe thì họ phải dùng hết sức bình sinh để nói thật to.
Sự giận dữ càng lớn thì khoảng cách càng xa, họ càng phải nói to hơn để tiếng nói của họ bao trùm khoảng cách ấy.”
Ngưng một chút, ngài lại hỏi:
“Còn khi hai người bắt đầu yêu nhau thì thế nào? Họ không bao giờ hét to mà chỉ nói nhỏ nhẹ, tại sao? Bởi vì trái tim của họ cận kề nhau. Khoảng cách giữa họ rất nhỏ…”
Rồi ngài lại tiếp tục:
“Khi hai người ấy đã yêu nhau thật đậm đà thì họ không nói nữa, họ chỉ thì thầm, họ đã đến rất gần nhau bằng tình yêu của họ. Cuối cùng ngay cả thì thầm cũng không cần thiết nữa, họ chỉ cần đưa mắt nhìn nhau, thế thôi! Vì qua ánh mắt đó họ đã biết đối phương nghĩ gì, muốn gì ..”
Ngài kết luân:
“Khi các con bàn cãi với nhau về một vấn đề, phải giữ trái tim của các con lúc nào cũng cận kề. Đừng bao giờ thốt ra điều gì khiến các con cảm thấy xa cách nhau… Nếu không thì có một ngày khoảng cách ấy càng lúc càng rộng, càng xa thì các con sẽ không còn tìm ra được đường quay trở về !”