Thứ Hai, tháng 4 22

CHIỀU ỐM MỘT MÌNH


Từ trên giường nằm tôi nhìn ra cửa sổ nắng chiều rực rỡ rồi nhạt dần, giữa khoảng không gian xám mờ mờ những cánh hoa ngọc anh trắng nỗi bật trong buổi chiều hoang liêu mình tôi với cơn đau mấy ngày chưa thuyên giảm . Một nỗi buồn vô cớ xâm chiếm, tim tôi đau nhói. Những kỷ niệm vui buồn đan xen lũ lượt hiện ra như cuốn phim quay chậm,nó làm đầu óc tôi nhức buốt tê dại . Tôi như muốn chìm đi …
Trong biết bao điều suy nghĩ về cuộc sống tôi thấy mình ngày càng bé lại, những quyết định vội vàng theo cảm tính (mà cảm tính đâu phải lúc nào cũng đúng) . Cuộc đời được ví như dòng sông chảy mãi không ngừng, Có những dòng sông phẳng lặng,êm đềm tươi mát,có những con sông uốn mình gập ghềnh qua bao dốc sỏi và cũng có dòng sông đầy thác lũ …
Trong căn phòng giữa bóng chiều nhá nhem cơn đau như tăng lên, một mình tôi như nghe tất cả nỗi hiu quạnh đời mình . Tiếng hát mênh mông buồn của Khánh Ly “ Khi cơn đau lên đầy thì tình như chút nắng Khi cơn đau lên đầy thì tình cũng mênh mông . Một người về đỉnh cao một người về vực sâu để cuộc tình chìm mau như bóng chim cuối đèo…” Bây giờ đây tôi đang ở đỉnh cao với gió núi mây ngàn hay như người ở dưới vực sâu,một vực sâu tối tăm,chông gai đầy rắn rít? Tôi không biết,làm sao tôi lại mù mờ thế này? Khi cuộc sống không ưu ái cho bạn những điều như mong ước sao bạn không chấp nhận thực tại? Người ta không thể có tất cả mọi thứ mà không mất đi chút gì . Giữa mất và được,có và không nó luôn song hành . Tôi biết niềm vui tôi có thật mong manh dễ vỡ,tôi cho phép tôi dễ dãi một lần trong đời hãy quên đi cái phần hồn mà tôi luôn đặt lên trên tất cả, sao tôi phải khắt khe khi cuộc đời trôi hoài không bao giờ nghỉ? Hạnh phúc như bóng nắng ngoài kia có thể lung linh,có thể nhạt nhòa,có thể chìm vào bóng đêm đen kịt, dẫu là gì tôi cũng vui,hồn nhiên như con trẻ chơi diều những chiều lộng gió . Thì tôi cũng đang thả diều cuộc sống của tôi cho bay bỗng cho thăng hoa . Hãy làm cơn gió cho diều bay lên …
Những cơn ho kéo dài cổ họng rát như bỏng,ngực tức đau ê ẩm, chỉ là cảm mà sao sốt – nóng- lạnh thất thường. Cơn đau làm tôi ngộ ra nhiều điều khi khỏe mạnh tôi không chút thời gian tĩnh tại để nhìn về . Mới bốn ngày nằm trên giường bệnh thời gian dài như cả tuần,cả tháng . Nắng đã tắt hẳn ngoài khung cửa sổ trời tối om, tôi bật đèn căn phòng sáng bừng dưới bóng đèn neon . Một màu tím dịu mát với hương hoa thoang thoảng từ lọ hoa hồng con gái mua tặng đem lại cho tôi cảm giác dễ chịu . Tôi tận hưởng giây phút êm ái này dù cơn sốt vẫn ngầy ngật khó chịu . Ôi căn phòng thân yêu của tôi .Tôi cám ơn con trai đã thiết kế ngôi nhà và căn phòng ngủ dễ thương . Tôi cám ơn dòng sông gập ghềnh thác lũ cho tôi cuộc sống hôm nay đầy phù sa . Không đâu tôi thèm một bàn tay nắm lúc này,chỉ lúc này thôi để cùng tôi cảm nhận hết một buổi chiều đầy cảm xúc.        
Một bàn tay trong một bàn tay lặng lẽ trong chiều tắt nắng,hai tâm hồn đồng điệu,lặng im không nói,không một lời. Ngôn vô ngôn.
Ước mơ vẫn chỉ là mơ ước xa xôi …

                  
                                  Viết khi cơn đau lên đầy
                                            22/4/2013
                                          HV                          

3 nhận xét:

  1. Chúc chị chóng lành bệnh để mọi người được nghe tiếng cười và giọng nói trong trẻo của chị. Chị của em mơ mộng quá !phiền muộn làm gì khi bên cạnh chị là đàn con cháu đông đầy, hạnh phúc, em ao ước được một phần nhỏ của chị mà kg có được, nhưng em vẫn vui và chấp nhận hiện tại những gì đang có, nhìn lên kg bằng ai, nhìn xuống thì kg ai bằng mình..hihihiii..
    mới bệnh sơ sơ đã...tâm bệnh mới sợ chị à. Chúc chị mau khỏe.

    Trả lờiXóa
  2. Hôm nay chi khỏe rồi, cám ơn e nhiều nghe. Hôm nào rỗi cà phê hỉ?

    Trả lờiXóa
  3. Ừ, Hôm nao rãnh rỗi thì uống café

    Trả lờiXóa