Thứ Bảy, tháng 4 6

NGÀY GIÓ CHƯỚNG


Đà Nẵng trở gió, cát bụi bay mù trời ngồi trong phòng nhìn qua cửa sổ cây lá rung tơi tả . Tất cả cửa đều đóng kín vậy mà bụi vẫn len lỏi vào khắp phòng. Sờ chỗ nào cũng bụi là bụi . Gió đập mạnh rào rào trên mái tole sau nhà nghe khiếp quá. Tự dưng nhớ câu thơ XQ :
“Sóng bắt đầu từ gió
 Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau”
Ừ làm sao biết sóng,gió,mây,mưa từ đâu đến, người ta sẽ giải thích theo khoa học thật hợp lý, còn mù mờ sương khói như tôi,tôi cũng bâng khuâng như XQ . Giống như khi yêu ai đó ta không biết vì sao? Khi nào ? Tình yêu tự nhiên đến và cũng tự nhiên đi . Ta không biết giải thích như thế nào cho hợp lý . Rằng-thì-là…Tại sao với người này ta không hề có cảm giác nhớ nhung, thương yêu,hờn giận, tại sao với người kia ta thao thức từng đêm mong ngóng trông chờ đôi khi chỉ là vô vọng. Lòng ta rung lên mỗi khi được gần ,tim ta nhói đau khi nghe ai đó nhắc tên .Ta thẫn thờ vào ra thương nhớ . Vừa gặp khi sáng,buổi chiều đã quắt quay ? Đêm đêm ngồi hát vu vơ những lời nhạc nói hộ lòng mình : “ Tôi đã yêu em bao ngày nắng, tôi đã yêu em bao ngày mưa. Yêu em bên đời lặng lẽ. Tôi đã đưa em qua nhiều phố. Những sáng mênh mông tôi ngồi nhớ. Yêu em trái tim thật thà...Tôi đã yêu em trong mùa gió. Khi lá cây khô bay đầy ngõ. Yêu em không cần vội vã. Tôi đã yêu em như trẻ thơ. Đâu biết đôi khi có lìa xa. Yêu trong nỗi đau tình cờ" rồi ngồi viết linh tinh những bài thơ vụng dại. Bất cứ lứa tuổi nào khi yêu cũng thật trẻ con . Bạn sẽ cười,sẽ nói “ đồ dở hơi” ừ thật dở hơi . Không dở hơi sao được . Tự dưng cười một mình, tự dưng ngồi im trong bóng tối nước mắt quanh mi. Tự dưng lang thang dưới mưa hát khe khẽ  .Tự dưng làm việc không biết mệt và cũng tự dưng nằm im không buồn ăn uống.
 Người ta nói có hai thứ không giấu được là khi say và khi yêu . Có đúng vậy không?
Sao ngày cuối tuần trời trở gió? Gió hất tung quá khứ,gió lật từng trang nhật ký đã muốn chôn vùi năm tháng. Gió quái ác lôi tôi dậy sau nhiều năm ngủ mê ngủ mệt? Gió quất tôi đau điếng . Gió không thương tiếc tạt rát mặt tôi . Gió xoáy tận trái tim nhỏ bé bắt phải trở mình . Tôi chịu thua gió, gió mang tôi đi gập ghềnh,chập chùng sóng nước. Tôi chìm trong gió. Và tôi biết gió còn làm khổ tôi đến hết cuộc đời.
“ Gió bay từ muôn phía tới đây ngập hồn em rồi tình lên chơi vơi…”

                       ĐN ngày trở gió
                   Thứ 7 ngày 6/4/2013      
                                    HV

5 nhận xét:

  1. Chị Việt yêu đời ,yêu người quá sá.! Hiền nghĩ : dù cho có là cơn bão cũng không thể nào quật ngã được tình yêu của chị huống gì chỉ là một cơn gió mới trở mình...làm sao có thể làm khổ chị được khi tâm hồn chị luôn dạt dào nhựa sống, đang ngập tràn tuổi thanh xuân. !?Luôn tươi, trẻ mãi chị nhé!

    Trả lờiXóa
  2. Cám ơn e. Cứ như e và mọi người nhìn về chị : Trẻ trung,yêu đời, vui vẻ,tràn đầy sức sống. Cứ như vậy rồi chị cũng sẽ được như vậy chỉ đôi lúc nỗi sóng gió( những cơn sóng ngầm) chẳng ai biết hi hi !!!

    Trả lờiXóa
  3. Cám ơn hai em Bích Hiền và Phan Việt. Hai em khen nhau
    đáo để...luôn vui tươi trẻ đẹp mãi... không ngừng nghỉ.
    Làm cho cánh đàn ông phải rờ râu suy nghỉ lại.
    Tuy vậy luôn chúc cánh phụ nữ nhà ta luôn có tâm hồn
    vui tươi, hồn hậu là hậu phương vững chắc cho các
    hoạt động của CHS lớp mình nhé.

    Trả lờiXóa
  4. Ơi a Dũng ơi! Anh lên chức anh khi nào vậy? Phải khao một chầu hoành tráng cho cách gọi "cám ơn hai em" nhé. Hic hic...

    Trả lờiXóa
  5. Chị Việt muốn được anh Dũng khao thì phải nắm thật chắc vạt áo, để tuột mất thì phải đợi ..."đợi anh, đợi đến bao giờ? " em bị hụt nhiều lần nên có kinh nghiệm rồi, hihiiii ,nhưng kg quên cám ơn ông anh đã chúc hai em luôn trẻ đẹp mãi để cho cánh đàn ông thèm.

    Trả lờiXóa