Đạp xe trên đường lúc mờ sáng, con đường Ngô Quyền đầy
xác hoa điệp vàng, hương thơm thoảng nhẹ trong gió sớm . Tôi yêu biết bao những
ban mai chưa rõ mặt người, lác đác vài người đi bộ, những chiếc xe chở cá chạy
như ma đuổi, họ phải phóng nhanh cho kịp phiên chợ sớm .
Trên đường Phạm văn Đồng người đi tắm biển khá đông,
gửi xe đạp xong tôi đi bộ dọc bờ biển .Ôi thật là hạnh phúc,ban mai mát
rượi,tiếng nhạc từ bờ nghe thú vị làm sao, thỉnh thoảng gặp vài người quen,cười,gật
đầu hoặc vài câu hỏi chuyện. Biển mùa hè đông đen mới 4g30 đã kín kịt người, có
rất nhiều người ra biển chỉ để chôn chân,hoặc cả thân người,dọc bờ trẻ con xây
lâu đài bằng cát,làm tôi nhớ xiết bao những ngày thơ ấu. Có khu thể dục thể
thao cho thanh niên đá bóng,phụ nữ lắc vòng,đánh cầu lông,ném đĩa,một nhóm tập
yoya . Tôi chỉ đi bộ làm vài động tác xoay người rồi ùm xuống dòng nước mát
lạnh, tận hưởng hết nỗi sung sướng ngọt ngào của làn nước mang lại . Một ban
mai quá đỗi hạnh phúc.
Bạn
đã bao giờ có cảm giác như tôi? Biển Đà Nẵng đẹp nhất trong các biển tôi đã
từng đi : Vũng Tàu, Nha Trang, Qui Nhơn, Sầm Sơn,Đồ Sơn. Chẳng nơi đâu đẹp bằng
nơi mình ở. Biển với tôi gắn bao kỷ niệm từ nhỏ đến tuổi biết yêu và mãi đến
bây giờ . Biển thật kỳ diệu, những ngày êm ả nước trong xanh,không một gợn
sóng, biển hiền hòa cho bạn thỏa sức bơi,những khi trời không yên,biển không
lặng,sóng cồn cào tung bọt trắng xóa,những con sóng cao quá đầu người cuốn đầy
cát đục ngầu bạn có thể nhảy qua sóng,nghịch cùng sóng,cười thích thú khi bị
sóng xô ngã cuốn trôi,có khi uống đầy bụng nước biển mặn chát . Biển là người
bạn trung thành tuyệt đối nếu bạn có tâm sự gì không biết chia xẻ với ai hãy nói
cùng biển . Biển luôn biết lắng nghe và chẳng bao giờ mách lẻo. Biển nhận về
mình mọi vui buồn,sung sướng hay khổ đau, lúc nào biển cũng chỉ im lặng vỗ về
bạn , biển sẽ xóa thật nhanh những dòng nước mắt. Đứng trước biển bạn thấy mình
nhỏ bé biết bao . Chính cái lớn lao bao la của biển làm bạn thấy yêu cuộc sống
hơn dù bạn có phải trải qua bao hoạn nạn
mà cuộc đời mang lại.
Một ngày như mọi ngày tôi đến với biển bằng tất cả
tình yêu biển mang đến cho tôi, những đêm trăng dạo trên cát mịn càng thấy biển
đẹp lung linh,diệu kỳ Một không gian bao la cùng gió,trăng,sóng vỗ rì rào. Nhìn
trăng nhớ thơ của Hàn Mặc Tử:
Hôm nay có một nửa trăng thôi
Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi
Ta nhớ mình xa thương đứt ruột
Gió làm nên tội buổi chia phôi.
Nghe
sóng vỗ lòng bồi hồi nhớ nữ sĩ Xuân Quỳnh:
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức…
Biển của tôi ơi, Biển muôn đời yêu dấu, biển đã ghi
lại bao nhiêu câu chuyện tình yêu mà xanh đến thế?mà bao la đến tận chân trời ?
Biển thủy chung son sắt ngày đêm bạc đầu ôm ấp bờ không thay lòng đổi dạ . Biển
nhận về bao nước mắt chia ly mà mặn chát môi?
Tôi nằm trên
cát nhìn lên bầu trời cao rộng từng đàn chim sải cánh, những đám mây lang thang
vô định chẳng biết bay về đâu. Ước chi mình như đám mây kia chẳng lo nghĩ điều
gì (mà sao mình biết mây không lo nghĩ?)
Có con chim lẻ bầy lạc loài chao nghiêng đôi cánh “
Con chim biển bay một mình sẽ khóc”.Còn tôi? Tôi có khóc không?
“ Em giấu kín một mối tình sóng vỗ
Để hồn nhiên
ríu rít với sao trời”
( Thơ
Hồng Thanh Quang)
Những gì tôi giấu kín chỉ có biển và tôi hiểu
rõ nhau,còn giờ đây hãy ”để hồn nhiên ríu rít với sao trời” mai sau rời cõi tạm
chút tro tàn tôi xin gửi về biển của riêng tôi .
Biển cười vang
Sao người quá ngông cuồng
Thôi cần chi, ta ném vào đáy thẳm
Chén đời ta
Xoay lòng biển một vết thương!
Nếu biển đau, mong chi người chia sẻ
Vết thương kia trả lại ta nào
Sóng trắng xóa vỗ vào bờ nhè nhẹ:
- Ta mặn lắm rồi người không hiểu ta sao?”
(Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ)
Một sáng tắm biển về
22/5/2013
HV
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét