Thứ Bảy, tháng 3 31


CHUYỆN BẠN BÈ

Chuyện xảy ra lâu lắm rồi tôi không còn nhớ cũng không muốn nhớ ,nó ngủ yên trong tận cùng ngăn kéo được khóa cẩn thận, cuộc sống bận rộn bao nhiêu điều những chuyện buồn càng không muốn nhớ.Tuy đã về hưu ở nhà trông cháu nhưng quỹ thời gian của tôi thật ít ỏi ,tối nay có người bạn gọi điện than phiền về một người bạn đã bêu xấu mình trên mặt báo .Thật lòng khi đọc bài báo tôi thấy bất bình,chuyện chẳng có gì bạn bè học chung lớp tại sao phải xử sự như vậy ? Nếu có hiểu lầm cũng không nên dùng lời lẽ cay độcvà mỉa mai như thế . Câu chuyện làm tôi nhớ lại chuyện của chính tôi 5 năm trước,chuyện mà tôi đã cất giấu rất kỹ chưa một lần tâm sự cùng ai tự dưng tối nay câu chuyện của bạn làm tôi muốn viết, chẳng để làm gì chỉ đơn giản tôi không muốn giữ nó nữa ,tôi muốn chôn nó luôn sau bài viết này.
Có lẽ tôi nên kể từ đầu để các bạn dễ hiểu .Sau mấy chục năm xa cách nhân buổi họp lớp tôi gặp lại một số bạn bè trong đó có người ngày xưa tôi không thân nhưng biết ,sau lúc hàn huyên tâm sự họ chỉ nhà khi nào rỗi tôi đến chơi .Rồi một ngày tôi đến thăm; hoàn cảnh họ thật sự khó khăn, lúc đó tôi cũng chẳng giàu có gì chỉ hơn họ có việc làm ổn định,con cái học hành đàng hoàng vậy thôi .Từ khi biết nhà tôi thường xuyên lui tới,có cuộc vui nào tôi cũng rủ rê bởi từ ngày nghỉ học có chồng con họ hầu như không tiếp xúc với ai vì mặc cảm . Bạn bè tôi rất đông từ nhóm học chung lớp nhân ra bạn ngoài lớp trong đó có nhóm gọi là “văn nghệ sỹ” thường tụ tập đàn hát,thơ văn rất vui vẻ .Từ đó bạn của tôi thành ra bạn của người đó (xin được giấu tên) và chuyện tình cảm riêng tư cũng nảy sinh người mê đàn kẻ mê hát họ yêu nhau- thì cũng bình thường như bao chuyện tình yêu khác, khi vui vẻ hạnh phúc bên nhau,khi giận hờn họ tìm tôi để trút bầu tâm sự tôi chỉ biết lắng nghe đôi khi góp vài ý nhưng thực lòng tôi biết chẳng ai chịu nghe lời khuyên của tôi. Cuộc đời biết bao thứ phải lo toan tôi lại là người thực tế nên không thể lãng mạn như bạn tôi và tôi nghĩ đã qua tuổi 40 ai cũng có suy nghĩ ai cũng phải có trách nhiệm với bản thân ai cũng phải biết cái gì nên làm và cái gì không nên . Chuyện tình của họ kéo dài nhiều năm với biết bao “hỉ,nộ,ái,ố” cho đến một ngày tự dưng người bạn tôi nhắn cho tôi những cái tin ghen tuông không duyên cớ bằng những lời thóa mạ sĩ nhục những câu nhắn tục tĩu tôi không tiện viết lại . Khi đọc những tin nhắn tới tấp trong điện thoại của mình tôi không hiểu căn cứ vào đâu bạn tôi lại hành xử một cách chẳng văn hóa chút nào (trong khi miệng lúc nào cũng vỗ ngực ta là người có học thức) Tôi chỉ muốn nói với các bạn về cách ứng xử,cho đến bây giờ tôi cũng không biết mình làm vậy có đúng không . Sau khi đọc các tin chưởi bới tôi đã im lặng, im lặng cũng là cách trả lời của riêng tôi và tôi nhớ câu châm ngôn tôi rất yêu thích tôi không nhớ của ai “Tôi không để miệng nói những gì mà trí tôi không chịu nỗi” dù ngay sau đó họ nhắn tin xin lỗi . Hôm đám cưới con gái tôi,tôi viết thiệp mời nhưng trong nhóm bạn chơi cùng họ khuyên tôi đừng gởi,họ cũng khuyên tôi đừng liên lạc,đừng chơi nữa,họ còn nói thà không có bạn còn hơn có người bạn như vậy ( tôi  phải mở ngoặc chỗ này không bạn hiểu lầm, trong nhóm bạn có người biết chuyện do người yêu kia kể lại với họ,còn phần tôi như đã nói tôi giữ im lặng) . Thời gian cứ êm đềm trôi, gia đình,bạn bè thấy lâu sao không nghe tôi nhắc tên người bạn đó hoặc có người hỏi sao không thấy họ đến nhà chơi (vì trước đây thường xuyên có mặt) tôi chỉ cười hoặc nói “chắc họ bận”.
Cách đây vài tháng tự dưng tôi chủ động gọi điện thoại nói chuyện “như chưa hề có cuộc chia ly” các bạn có biết vì sao không ? sau nhiều năm im lặng tôi nghiệm ra một điều ai trong cuộc sống cũng có khiếm khuyết ai cũng có sai sót nhiều hoặc ít , nhất là khi họ biết sai ,họ xin lỗi và khi ta rộng lòng thứ tha,bao dung ta không để mất đi tình bạn còn người có lỗi tự họ họ sẽ thấy xấu hổ, họ sẽ sửa sai, hãy cho họ một cơ hội , bây chừ thỉnh thoảng chúng tôi nhắn tin hoặc thăm nhau tất nhiên tình cảm trong tôi khó được như ngày xưa dù sao tôi cũng thật sự thanh thản vì đã tự mình hàn gắn lại tình thân tưởng sẽ không bao giờ nhìn mặt nhau được nữa. Nếu như ngày trước đọc những lời kết án bôi nhọ danh dự của họ tôi cũng như họ nghĩa là “ăn miếng trả miếng”chắc bây giờ tình bạn của chúng tôi không còn . Làm sao có thể nhìn mặt nhau khi cả hai tuôn ra những lời xấu xa bỉ ổi nhất cũng may tôi đã kiềm chế cơn giận,cũng may tôi không kể lể bêu xấu họ với bất cứ người nào bởi đơn giản một điều tôi nghĩ ai xấu ai tốt mọi người chơi với nhau sẽ hiểu. Tôi viết những dòng này chỉ để có ai rơi vào trường hợp như tôi hãy gắng kiềm chế mình đừng nóng vội mà đánh mất đi tình bạn – thứ mà muôn đời ta quý trọng .
                                       Đà nẵng ngày 20 tháng 11 năm 2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét