Thứ Năm, tháng 3 22

TÌNH ĐẦU

Bất cứ ở đâu,trong quán cà phê ,đang đi trên đường,đang ở nhà …khi nghe bản nhạc “ngày xưa hoàng thị”tim tôi cũng nhói đau,kỷ niệm một thời cắp sách đến trường cùng mối tình đầu ngày còn đi học nó như dấu ấn in đậm chẳng thể phai nhòa dù thời gian có làm điểm sương mái tóc.
…Ngày ấy tôi 17 học cùng lớp tôi có chàng trai ngồi cuối lớp thường theo tôi mỗi buổi tan trường ,chỉ theo sau và khe khẽ hát “ Em tan trường về anh theo V về …”Suốt những năm học dù mưa hay nắng ,rồi một ngày chàng trai mượn tập vở khi trả lại tôi nhận một lá thư kẹp giữa trang vở .Lá thư màu mực tím thơm ngát yêu thương,chữ của P rất đẹp thư viết rất hay , lúc đầu tôi chưa để ý lắm nhưng đọc những dòng thư tôi rất cảm động từ đó chúng tôi có chung một quyển vở mỗi đứa viết một ngày như nhật ký tình yêu . Cuốn vở trao nhau ghi lại biết bao vui buồn,hờn giận vu vơ ngày mới lớn ,chúng tôi không gọi tên của nhau , tôi gọi P là “biển đen” còn P khi viết cho tôi thường gọi tôi là “ người xa lạ”,chẳng biết vì sao P gọi tôi như thế còn P vì rất ít nói tâm hồn P thẳm sâu như biển đêm , tất cả tình cảm P dành cho tôi ở hết vào trang viết .
Nhà chúng tôi đều ở bên này sông nên đi học phải đi phà qua sông Hàn ngày hai buổi ,những chuyến phà qua sông và tình yêu chúng tôi êm đềm phẳng lặng không một ai hay,ai biết bởi chẳng bao giờ chúng tôi đi cùng nhau cũng chẳng dám nhìn nhau lâu .Những ngày nghỉ học P thường đến nhà tôi,hai đứa ngồi nhìn nhau nói chuyện học hành,chuyện bạn bè rồi …cười ,khi nào P đến chơi tôi cũng ăn cắp trong quầy tạp hóa của Bà Ngoại mấy hạt xíu muội để pha nước mời P đôi lúc những đêm trăng sáng Pcùng tôi đi dạo, thường chúng tôi ra biển đi dọc bờ cát trắng  ngắm trăng đọc cho nhau nghe những bài thơ mình yêu thích ,tôi còn nhớ P đọc thơ Đinh Hùng “ Làm học nhưng không sách cầm tay. Có tâm sự đi nói cùng cây cỏ” ,”Đã nhiều phen trèo cổng bỏ trường về.Xếp đạo đức dười bàn chân ngạo mạn” Tôi hỏi P “Đã trèo cổng lần nào chưa?” P chỉ im lặng cười , tóc tôi ngày đó rất dài và nhiều lắm gió biển mạnh thổi tóc tôi bay qua vai P,những lúc đó P hay xoắn những sợi tóc đưa lên mũi hít hà rồi vội thả ra ngay .
          Đến năm thứ hai tôi chuyển trường và P cũng phải đi học xa ở Đà Lạt tình cảm chúng tôi ấm,lạnh theo những lá thư,một tuần thư đi,một tuần thư đến Thư P viết cho tôi dài mênh mông nỗi buồn của thành phố mù sương mãi đến năm cuối bậc trung học (lớp 12) chúng tôi bặt tin nhau ,mấy tháng cuối năm 1974 tôi hoàn toàn mất tin tức của P rồi mùa xuân 1975 đất nước giải phóng thi rớt tôi ở nhà xin việc làm ,sự biến chuyển của đất nước và cả tôi khi P về đến thăm tôi tất cả đã không còn như xưa nữa P vào Sài Gòn sinh sống mối tình chúng tôi tan theo mây trời đến bây giờ tôi vẫn không hiểu vì sao chúng tôi chia tay nhưng những vầng thơ P viết cho tôi ám ảnh tôi suốt cuộc đời :

“Lời kinh thần huyền
Vang khi anh chết
Bốn tiếng dịu hiền
P.T.H.V”

Năm 1995 nghe tin P chết khi đi vượt biên tôi bàng hoàng cả người không thể nào tin được vẫn hy vọng chỉ là tin đồn nhưng lại không như thế tôi viết những dòng này như lá thư cuối cùng tôi gởi cho P sau 37 năm xa cách mong P siêu thoát dưới lòng biển ( P bị bọn cướp biển bắn chết vứt xác xuống biển) không biết có phải vì ngày xưa tôi gọi P là biển đen không ?  Chẳng biết trong lúc hiểm nguy P còn nhớ để gọi tên tôi – còn tôi sẽ không bao giờ quên tôi biết suốt cuộc đời còn lại lời thơ của P sẽ day dứt mãi tim tôi .

Hai lăm năm qua
Lời thơ không nhòa
Tình yêu biển cả
Một thời cỏ hoa
Hai lăm năm rồi
Người đi biền biệt
Bao mùa hoa rơi
Chiều nay nghe điện
Tim vỡ tan tành
Người đi vĩnh viễn
Xa mờ dấu chân
Ngày xưa Phan thị…
Ai hát qua cầu
Bây chừ bỏ dở
Nát giọt mưa ngâu
Lời kinh bất diệt
Vẫn còn trong ta
Ngày xưa H.V
Người hát chiều tà
Ngày nay ly biệt
Chuông đỗ hồn ta …                                    

HỒNG VIỆT                                                 I                          

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét