MỘT CHUYẾN ĐI
Buổi sáng chúng tôi 4 đứa ( Trân,Xuân,Dũng,Việt) hẹn nhau ăn sáng cà phê để tiễn Xuân ra Huế tái khám,ngồi chuyện trò đến 8g chia tay để Trân chở Xuân về chuẩn bị đi, cả hai đi xe máy tiện đường ghé thăm Nhu ở Nước Ngọt, tự nhiên Dũng ngẫu hứng : “ Hay Dũng với Việt đi luôn”và tôi cũng ngẫu hứng không kém “ đi thì đi” . Thế là cuộc phiêu du bắt đầu.
Dũng về nhà đổi xe đến nhà đón tôi lúc 9g, chúng tôi hẹn gặp nhau ở cầu Nam ô, trời mưa nặng hạt tôi không biết mưa lớn cũng không nghĩ trời lạnh căm căm thế này ngồi sau Dũng mưa nhỏ giọt từ áo mưa của D xuống ướt hết hai bên đùi , khi đi tôi không dám mặc đồ ấm nhiều sợ vướng hơn nữa trời Đà Nẵng không mưa,không lạnh lắm Dũng thì chắc như bắp hai áo ấm,bộ đồ mưa mặc ngoài, cũng may tôi có khăn quàng cổ rất dày bù cho cái áo mỏng manh .
Chúng tôi đi qua hầm Hải Vân bằng xe trung chuyển,qua khỏi hầm chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình dưới trời mưa lạnh tìm đến nhà Nhu, ôi sao nhìn mãi chẳng thấy quán cà phê Nâu ở đâu người tôi ướt nhem, cái lưng đau ê ẩm .Cuối cùng rồi cũng gặp Nhu mặc áo mưa đứng đợi , câu đầu tiên bạn nói là “ Sao đi lâu thế?”không lâu sao được vì phải đợi nhau tôi với Dũng đi thẳng từ nhà đến Đại học bách khoa chờ Trân và Xuân , khoảng thời gian người này chờ người kia mất hơn nửa giờ rồi trời mưa không dám đi nhanh .
Nhu dẫn đường chạy trước chúng tôi theo sau . Con đường nhỏ gập ghềnh ổ gà,ổ voi đi đi mãi , con đường như chẳng có điểm dừng càng đi càng nhỏ dần qua mấy cây cầu không có lan can, đường làng quanh co tôi với Dũng không biết đến bao giờ cho Nhu dừng lại, vừa ướt vừa lạnh vừa mệt không còn tâm trí đâu ngắm cảnh làng quê chỉ thấy trước mắt bóng Nhu nhạt nhòa trong mưa ,sợ bị mất dấu tôi mãi nhìn áo mưa màu vàng chói Nhu mặc mong sao đến nhà để tháo khăn bịt mặt ướt đẫm,đôi bao tay sũng nước,đôi tất chẹt nhẹt và cái quần phủ đầy đất cát cũng đã ướt nhem . Vừa đi tôi vừa nghĩ sao bạn tôi ở xa quá vậy hèn chi ra đường lớn đợi chúng tôi hơn giờ đồng hồ vẫn không chạy về nhà .Bạn bè sau bao nhiêu năm bể dâu gặp được nhau quý biết chừng nào nhất là 4 chúng tôi từ ĐN đội mưa đội gió chạy xe ra ghé thăm bạn , cuối cùng sau khi qua cái cầu khỉ bé tí teo mà khi xe chạy qua tôi phải níu áo Dũng mắt nhắm tịt,qua khúc cua nhỏ xe Nhu mới phanh kít lại “ Nhà mình đây rồi” . Tôi thở phào nhẹ nhỏm. Ra đón chúng tôi ở cửa là vợ Nhu- một phụ nữ duyên dáng, phải nói là thật duyên dáng nhìn có vẻ trẻ hơn Nhu nhiều .Bước xuống xe nhìn cái quần lấm lem đỏ quạch bụi đường tôi thật ngán ngẫm, chúng tôi lần lượt từng người rửa chân tay,lạnh quá trời lạnh tôi hỏi Nhu : Nhu ơi có cái quần nào cho mình mượn với , Nhu sốt sắng : “có chứ” Tôi lạnh cóng cả người nếu không được thay đồ cho ấm chắc tôi bị cảm lạnh . Nhu chưa kịp tìm thì Xuân đã nhanh nhẹn mở vali đưa cho tôi cái quần kaki mới toanh chưa mặc lần nào,cầm cái quần trên tay tôi lưỡng lự có nên thay hay không nhìn nó rộng thùng thình tôi thấy ái ngại quá, rồi vì lạnh không chịu đựng nỗi tôi phải thay .Mọi người nhìn tôi khen : “V đẹp trai quá” cả bọn cười vang quên cả lạnh , sau khi chúng tôi xong phần rửa mặt chân tay Nhu mời tất cả ngồi vào bàn ,vợ Nhu chuẩn bị bữa cơm trưa cho chúng tôi thật tươm tất .Nhu giới thiệu từng món ăn “ Đây là gà bóp chanh, gà kho đậu, rau cải luộc,bánh tét chiên ,hai chén nước mắm ớt tỏi , hai đĩa dưa món, hai tô cơm nóng hổi tất cả là của vườn nhà, gà nuôi ,cải trồng, bánh tét bà xã mình gói,dưa món bà xã mình làm” Nhìn gương mặt Nhu rạng ngời khi nói tôi mừng bạn có một gia đình ấm êm hạnh phúc . Chúng tôi ai nấy cũng vừa lạnh vừa đói nên chén rất ngon lành nhất là Trân chưa ai mời đã tì tì 2 lát bánh tét chiên , tôi cũng bắt chước Trân ăn một lát, thật lòng chưa khi nào tôi ăn bánh tét chiên ngon đến vậy phải nói vợ Nhu khéo tay đảm đang đúng là con gái Huế ,hèn chi Nhu cứ trẻ hoài tôi nghĩ thầm trong bụng . Ăn trưa xong tôi tìm chỗ ngã lưng một chút để lấy sức cho vòng về . Nằm nghĩ mông lung không biết sao Nhu chọn nơi heo hút nầy để sống, chung quanh toàn cây cỏ núi đồi mờ mịt 2 vợ chồng 5 đứa con 3 trai 2 gái ôi tôi phục Nhu quá chừng nhất là tính tình luôn cởi mở hết lòng vì bè bạn .Nhà xa thế mà năm nào họp lớp Nhu cũng lặn lội về chung vui năm ni lớp tổ chức bán đấu giá tập san Nhu là người trả giá cao nhất dù Nhu chẳng phải tỉ phú,đại gia gì . Nếu ai đã một lần đến thăm nhà Nhu sẽ hiểu những cảm nhận của tôi và tự nghĩ về bản thân tôi thấy mình xấu hổ quá đã nhiều năm tôi không đi họp lớp có quá nhiều lý do để biện hộ dù với lý do nào tôi vẫn thấy lòng không thanh thản tự hứa với mình từ đây sẽ cố gắng thu xếp thời gian sống để được hòa mình cùng tình thân bè bạn .
Rồi cũng đến lúc chúng tôi chia tay nhau 13g30 chúng tôi tạm biệt gia đình bạn ,tôi phải trả lại cho Xuân cái quần mặc tạm dù Xuân và các bạn cứ bảo hãy mặc luôn cho ấm . Dũng còn trêu chọc “ Xuân nhớ đừng giặt bỏ vào tủ kính cất kỹ giữ lấy hơi “ câu nói của Dũng làm tôi nhớ thơ vua Tự Đức “ Đập cổ kính ra tìm lấy bóng. Xếp tàn y lại để dành hơi”nói cho vui vậy thôi chứ chúng tôi luôn luôn và mãi mãi là bạn bè tốt của nhau . Nhu lấy xe đưa chúng tôi ra con đường lớn ngồi quán cà phê Nâu uống vội vàng mấy ly đắng nghét, mưa vẫn rơi, không khí ẩm ướt lạnh tê người Trân,Xuân thẳng tiến cố đô tôi và Dũng quay về Đà Nẵng .Nhu còn hẹn hè đến mời các bạn ra chơi mùa hè thôn quê rất đẹp. Trước lúc lên xe Nhu tìm cho tôi 2 bao nylon quấn chặt bàn chân cho đỡ lạnh, rất tiếc trời mưa lớn dù Trân có đem theo máy quay phim,chụp ảnh mà chẳng quay được cảnh tôi mặc quần kaki rộng thùng thình,cảnh tôi bọc bao nylon 2 bàn chân trông như người ngoài hành tinh.
Nhờ 2 bao nylon và mặc 2 cái áo mưa tôi đỡ lạnh hơn lúc đi ra, suốt đường đi tôi và Dũng luôn cầu mong cho Xuân tái khám bình an,tuổi của chúng tôi ai cũng ít nhiều mang bệnh tật mong sao tất cả khỏe mạnh để còn có nhiếu lúc ngẫu hứng như hôm nay . Có lẽ đây là chuyến đi đặc biệt nhất nhiều ấn tượng nhất để lại trong lòng tôi . Và cũng thật ngẫu hứng tôi viết mấy câu :
Đi tìm nước ngọt
Lại gặp nước mưa
Nỗi buồn tiễn đưa
Lặng thầm từng giọt
Đường về nhà bạn
Thẳm xa,thẳm xa
Mưa ướt nhạt nhòa
Con đường lầy lội
Đi qua cầu khỉ
Tim muốn rụng rơi
Hồn nghe chơi vơi
Bạn cười như pháo
“Cho biết nhà quê
Đường làng lê thê
Suốt đời sẽ nhớ”
Bữa trưa dọn sẵn
Bạn lo từ sáng
Vậy mà đến trưa
Tụi mình mới đến
Quá ư thịnh soạn
Gà là gà nuôi
Rau cải trong vườn
Đem ra đãi bạn
Sẽ chẳng quên được
Một ngày đầu Xuân
Mưa rét quá chừng
Chúng mình họp mặt
Vùng sâu vùng xa
Xung quanh ngôi nhà
Vườn cây bát ngát
Cúc vừa ra hoa
Tấm lòng bè bạn
Như ánh lửa hồng
Cho thêm ấm nồng
Chẳng ai còn lạnh
Đường về xa ngái
Bạn tiễn ra đường
Cà phê yêu thương
Hẹn hè gặp lại.
Viết nhân mùng 9 Tết nhâm Thìn (31-01-2012) Trân đưa Xuân tái khám ở Huế trên đường ghé Nước Ngọt thăm bạn Nhu. Dũng, Việt đi theo tiễn một đoạn và cùng đến thăm Nhu.
HỒNG VIỆT
Nhận xét : Viết Dũng nói...
Tui khoái nhất 1 câu trong bài này : tôi phải níu áo Dũng mắt nhắm tịt...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét