Thứ Tư, tháng 8 8

BÓNG.

           Phơ phất mãi trong buồn ơn mưa móc.
           Còn âm vang tình thứ nhất sụt sùi.
           N. đọc và cười trong bóng tối.Tôi hỏi thơ ai? N.nói,lâu rồi không nhớ,nhưng hình như của ông Bùi Giáng.Ừ,có lẽ.Mộng đầu với cô thôn nữ ,vẫn còn âm hưởng trong thơ văn của mấy mươi năm sau.
              N. lại hỏi tôi:mối tình đầu của mi ra răng? Tôi đếm ngón tay;hình như có 2 hay 3 mối tình đầu.N thúc cùi chỏ vào hông tôi và cười ngặt nghẽo:tình đầu mà hai ba mối.Thì có gì đâu,thích thích một chút là xem như một mối tình.N. nhìn vào mắt tôi:mi có cho người ta cầm tay không? Không! N.lại cười lớn: vậy mi giống tau!
            Tôi nhìn N.Vóc dáng đẫy đà hơn thời con gái.Năm mươi mấy tuổi mà nét xuân vẫn còn vương vấn trên khuôn mặt.N bảo: cũng nhờ một tí phấn son .Ừ, đến tuổi này cũng nên có những biện pháp hổ trợ .Đừng có nói đến: "Ai điểm trang mà em phấn son?".
          N về chiều hôm nay.Duy Xuyên không xa ở đây là mấy.Một, hai giờ xe chạy là đã đến nơi.Tôi hỏi N.:răng mi nghe hay rứa. N. nhìn xa xăm: nói với những đứa không biết yêu như mi cũng uổng.Tôi vân vê chéo áo của mình.Ừ nhỉ.mình có biết yêu là gì không?Đã yêu ai bao giờ chưa,hay chỉ yêu mình?


          Tôi lấy chồng muộn.Người ta thích mình,chiều chuộng mình;mình cũng nhớ những cái cầm tay.Thế là gật đầu và cưới.N thì khác hơn,những ngày đi học đã là một người con gái đa sầu đa cảm,yêu toàn màu tím . Những vần thơ  gặp những vần thơ.Khách đa tình gặp khách đa tình. Tình yêu của thưở học trò gói gọn trong những tờ giấy trắng viết vội những dòng chữ yêu thương.Đầu tiên thì thấy: "Em đi dịu dàng, bờ vai em nhỏ".Bờ vai nhỏ thì thương.Thương thì mới :"Anh theo Ngọ về gót giầy lặng lẽ đường quê".Một mối tình ít ai biết vì cả người con trai và người con gái đều kín đáo.Mối tình đẹp như thơ của người và của họ. Người đi trước thỉnh thoảng ngoái nhìn người đi sau: "Môi em mỉm cười mang mang sầu đời, tình ơi." Đệ Tam qua,đệ Nhị đến.Đệ nhị đi ,lớp 12 đến .Và rồi chia tay.Chia tay bởi thời cuộc hay một lý do nào đó,Không một ai biết,chẳng một ai hay .Chỉ biết có người con gái đi lấy chồng,kẻ đi biền biệt.
          Tôi hỏi N.:gặp lại có vui?Vui,Vui nhiều.Vui trong một tâm trạng ngổn ngang.Mấy mươi năm gặp lại,cả hai đều già,tóc cả hai đều có phần tiêu,phần muối.N hỏi: có còn nhớ bài Tình già của Phan Khôi? Bài này,tôi và N phải đọc và trả bài trong giờ Việt Văn.Bài thơ của phong trào thơ mới,cho tôi một lần đọc xuôi đọc ngược."Nếu chẳng quen lung, đố nhìn ra được"! Rứa mi làm chi?Làm chi mô: Ôn chuyện cũ mà thôi.Ừ thì ôn chuyện cũ.Trái tim mỗi người, theo thời gian bọc ngoài một mớ trách nhiệm với đời,với người,nên cũng có phần chai cứng.Phan Khôi có 24 năm để làm bài Tình Già.Sau 40 năm,tôi và N. ngồi trong quán café nói chuyện tình thời thơ trẻ.
          -Rứa hai người ôn cái chi?
          -Thì ổng đọc cho tau nghe,bài thơ của ổng:
Một khoảng trời chỉ có riêng em.
Nắng với gió làm tan nụ hôn anh gời.
Ai khao khát,ai ướt đầm hờn tủi.
Mãi âm thầm cháy khát trong tim.
          -Rứa mi nói răng?
          N cười buồn,nói chi chừ.Tình một thời vụng dại,40 năm đã phủ bụi thời gian. Không thể nói:Thương được chừng nào hay chừng nấy, chẳng qua ông trời bắt đôi ta phải vậy!Mỗi người đã có một đời riêng.Vui với gia đình,vui với con cái.Một thưở yêu người,đã chìm trong sương khói.Tau chỉ nói:
Khoảng trời đâu chỉ có riêng em.
Nắng với gió không làm chi nên tội.
Gởi cho anh những dòng thơ viết vội.
Mai xa rồi,sông núi cũng chia tay.
          Ôi,những người thơ văn.Nói ra thơ,thở cũng ra thơ.Thơ đã làm nên những mối tình và thơ cũng tỏ ra hữu dụng khi nói chuyện yêu của một thời quá khứ.Ôn chuyện cũ mà thôi."Liếc đưa nhau đi rồi!Con mắt còn có đuôi".Tôi không hỏi N.con mắt còn có đuôi,khi gặp lại cố nhân.Những kẻ thực tế như tôi,nói chuyện tình yêu,nghe chán chết! Nhưng tôi biết,họ và với bạn bè của họ,đã có một đêm vui.Một cuộc tình trong sáng từ phút đầu dến phút cuối.Tôi ghen với họ nhưng hoàn toàn đồng ý một cuộc hạnh ngộ không có hoa,không có nước mắt.Chỉ là ôn chuyện cũ và để ngân nga : "ai mang bụi đỏ đi rồi"


          Đêm đã khuya,cả hai đứa đứng dậy đi về.Mai N vào lại trong ấy,về với mảnh vườn của mình.Sẽ còn có những lúc,nhìn lên tháp Hời xa xăm,tình ngàn năm cũ.Đi qua truờng xưa,hai bên đường là những tàn cây im lìm dưới ngọn đèn đường.N bảo;con đường Quang Trung này,có nhiều kỷ niệm còn ghi dấu.Tôi lặng im.N bảo,nói là nói vậy mà thôi.Đã xa rồi.Mai mốt,có cháu ngoại tau cũng sẽ hát ru: Bà ngồi ru cháu à ơi.Sáng trưa chiều tối buồn rơi rớt buồn.
    -Mi biết tau nói gì với ổng lúc chia tay không?
   -Không.Răng mà biết đươc!
  Tau nói:
Nói là nói vậy mà thôi.
Anh như viễn mộng một thời xa xăm
Nhớ nhau anh chớ vào thăm.
Duy Xuyên dệt lụa,tơ tằm vướng chân
   Bóng N đổ dài trên đường.Tôi cũng nhìn bóng tôi.Bóng chỉ là bóng.Bóng không thật.Nhưng bóng vẫn đi theo mình.


Viết tặng bạn tôi -một thời hoa mộng, viết vì cảm động những tâm tình bạn gửi gắm,và cũng viết vì muốn ...được viết mà thôi.


                                                                            SG-ĐN 8/8/2012
                                                                                    V.H

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét