Thứ Ba, tháng 9 25

BUỒN ƠI !














 
Già rồi,có còn ai mà nhớ đâu?
Buồn ơi buồn!câu nhắn tin của bạn.
Một buổi chiều mưa,màn trời ảm đạm.
Mưa cuốn theo những ký ức muôn màu.
Tôi hỏi bạn rằng,buồn đến từ đâu?
Hỏi bạn xong,mới biết mình cắc cớ.
Buồn đến tự những giấc mơ vạn cổ.
Đến tự trong tim,cửa ngõ của hồn.
Buồn không hẳn vì thiếu một nụ hôn.
Cũng không hẳn thiếu một bàn tay ve vuốt.
(mà còn gì đâu,bờ vai gầy guộc,
môi thâm khô héo hắt một nụ cười)
Buồn đến từ thưở mới chớm đôi mươi?
Hay đến tự thưở nằm trong bụng mẹ?
Không hẳn thế, nên mình cười đi nhé!
Cứ xênh xang để xuống phố với đời.
Trăm nỗi buồn cũng có vạn nỗi vui.
Trộn lẫn lại là nỗi sầu nhân thế.
Nói với bạn,trong bóng chiều quạnh quẽ
Cười lên đi! cho dòng lệ xuôi dài.


           HOA TRẦN
      Sài Gòn một chiều mưa

1 nhận xét:

  1. Một chiều mưa,nằm trong phòng nhìn mưa qua khung cửa sổ,mưa rơi mờ mặt kính,những cành hoa tả tơi lay trong gió,chẳng biết làm chi ,nhìn mưa và lòng chùng muốn khóc,nhắn tin cho H . "Mưa buồn quá H ơi" Chỉ vậy thôi đến tối H mail cho tôi bài thơ nầy.Cám ơn H vô cùng. Ừ thì: "Cứ xênh xang để xuống phố với đời"

    Trả lờiXóa