Thứ Sáu, tháng 1 17

TA CỨ NGỠ


Namo Sakya Muni Buddha

Bậc Đại Nhân

                    Trong đời sống hàng ngày, ta có cảm giác cô đơn là do ta có tầm nhìn hạn hẹp. Tầm nhìn của ta hạn hẹp là do ta cố chấp, thành kiến, không chịu lắng nghe và học hỏi. Ta càng ích kỷ bao nhiêu thì tầm nhìn của ta càng hạn hẹp bấy nhiêu. Và tầm nhìn ta hạn hẹp bao nhiêu, thì những cảm giác cô đơn và cô độc sinh khởi nơi tâm thức ta và nơi đời sống của ta bấy nhiêu. Ta đừng bao giờ bảo rằng, giữa đời nầy không có ai hiểu ta, và nếu ta muốn người khác hiểu ta, thì trước hết ta phải hiểu người khác; ta muốn người khác thương ta, thì trước hết, ta phải thương người khác; ta muốn người khác tôn trọng ta, thì trước hết ta phải biết tôn trọng người khác.

Nếu ta không hiểu người khác mà mong người khác hiểu ta; ta không thương người khác mà mong người thương ta; ta không tôn trọng người khác mà mong người khác tôn trọng ta, là những điều chưa bao giờ xảy ra trong thế gian này. Chính những cảm giác cô đơn của ta từ đó mà sinh khởi. Nếu ta không hiểu người khác mà người khác hiểu ta, cái hiểu ấy là cái hiểu của những bậc đại nhân; nếu ta không thương người khác mà người khác thương ta, cái thương ấy là cái thương của những bậc đại nhân; nếu ta không tôn trọng người khác mà người khác tôn trọng ta, cái tôn trọng ấy là của những bậc đại nhân.

Những bậc đại nhân là ai? Đó là những người ở trong đời, cũng ăn như ta, cũng uống như ta, cũng đi, đứng, nằm, ngồi, nói cười, sinh hoạt như ta, nhưng họ khác ta là do họ có tầm nhìn lớn, họ có tâm hồn lớn, nhưng những nhu cầu tiêu thụ cho đời sống của họ thì lại rất ít và họ lại chín chắn, cẩn trọng để làm chủ tâm trong những hành xử nhỏ nhặt hàng ngày đối với bản thân họ và mọi người, vì vậy mà họ là bậc đại nhân. Những bậc đại nhân thì không nhìn đời bằng nhận thức mà bằng tuệ giác; không thương đời bằng cảm tính mà bằng từ bi; không đối đãi với đời bằng sự tương quan mà bằng xả lợi.

Do đó, bậc đại nhân đi đến đâu cũng an toàn và sống với ai cũng an lạc.

Thầy Thái Hòa



Những Mảnh Giấy Cuộc Đời

          Một tờ Giấy khai sinh           
        Đời bắt đầu từ đó                
                 Khổ, vui.. rình lấp ló                    
Theo gót ta vào đời.    
       
Rồi suốt bao năm trời
           Miệt mài cùng sách vở           
           Phấn đấu cả một thời            
               Được mảnh bằng, ná thở!         

                      Kế, nên chồng nên vợ                       
         Một tờ giấy kết hôn              
        Từ đó xác lẫn hồn               
         Trói trăn vào ngục thất.        

        Xuôi dòng đời tất bật           
             Tranh đấu cùng bon chen,        
             Nhọc nhằn biết bao phen         
        Một tờ tiền '' xỏ mũi ''           

       Phải ra lòn, vào cúi            
                Mới được tờ '' thăng quan ''.      
               Muốn ngó dọc, nhìn ngang        
             Phải bao lần khúm núm.          

           Bằng khen, ôi hí hửng           
                     Danh dự được là bao!                     
          Chút hư vinh sóng trào          
         Ai vỗ tay hoài mãi.              

   Tuổi chiều đời bải hoải
        Đến phòng mạch mới hay.
   Cầm giấy bịnh trên tay
Thở dài, từ nay khổ..

    Một ngày buồn, nghỉ thở
Xuất hiện tờ điếu văn
   Mấy mươi năm cõi trần
      Giấy vàng.. bay đầy phố.

   - Mấy ai bừng tỉnh ngộ
          Buông những tờ giấy trên
Giá trị đời đặt lên
     Khiến ta thành nô lệ.

   Mắc gì mà phải thế!
            Gót chân mòn ngược xuôi.
       Thôi đuổi bóng tìm mồi
         Liền thảnh thơi cười nụ.

    Hãy sống đời lạc trú
      Với hiện tại đang là.
            Từng ngày từng ngày qua
             Hồn thăng hoa, tỉnh thức.

        Mảnh giấy nào là thực
          Khi hơi thở.. chê rồi?   
Tất cả là trò chơi
          Bởi loài người sáng tạo

   Tương đối và hư ảo 
            Trên kiếp đời mong manh.
            Ai buông giấy không đành
             Còn chạy quanh mù mịt... 

Thích Tánh Tuệ



2 nhận xét: