Truyện ngắn thật hay, đọc đi đọc lại nhiều lần và mình muốn chia xẻ cùng các bạn. Mong tất cả chúng ta ai cũng có một HAPPY END .Mời các bạn đọc truyện ngắn này của NGUYỄN THỊ HẬU ( như một món quà xuân gửi tặng các bạn yêu quý blog của mình)
Trong túi, chiếc áo lạnh, cuốn sách đang đọc, máy tính và vài thứ linh
tinh... Lên chuyến xe tốc hành, cô ngả lưng ghế, quay mặt ra cửa sổ lơ đãng
nhìn những hàng cây vun vút chạy ngược, lơ đãng nhìn đêm như một bình mực tím
đang loang dần ngoài kia, tự hỏi, mình đến X làm gì...?
Để làm gì ư? Có những việc ta không thể nói mục đích, lý do, vì chẳng
có một lý do mục đích nào rõ ràng cả. Thật ra, cũng có lúc cô đã tự mắng mình:
sao lại có thể mất thì giờ (và tiền bạc nữa, híc!) chẳng để làm gì như vậy?!
Gắn tai nghe, cô bật điện thoại. Bài hát thì thầm những lời thật buồn:
Lên xe tiễn em đi... chưa bao giờ buồn thế... Những bài hát chia ly bao giờ
cũng làm cô thấy xao xuyến và day dứt, cảm giác như mình là người có lỗi trong
sự chia ly. Chia tay nhau, đôi khi chẳng vì ai cả, chỉ vì thế thôi, để chấm dứt
một sự lưỡng lự có thời hạn và có khi bước vào một cuộc lưỡng lự khác, kéo dài
suốt cả cuộc đời.
Cổ tích có câu chuyện, đại khái một nàng công chúa xinh đẹp dịu hiền,
được làm vợ chàng hoàng tử đẹp trai, giàu có, tài giỏi. Nàng luôn được chồng
yêu thương chiều chuộng..., nói chung là nàng có một cuộc sống vô cùng hạnh
phúc. Chàng hoàng tử còn đưa nàng giữ chùm chìa khóa của tất cả các căn phòng
trong lâu đài tráng lệ họ đang sống. Và chàng dặn rằng nàng có thể mở cửa mọi
căn phòng, những căn phòng chứa toàn vàng bạc châu báu, hoa thơm cỏ lạ, là niềm
vui, là sự hài lòng, là những điều tốt đẹp.
Duy chỉ có một căn phòng ở cuối lâu đài là nàng không được phép mở,
nhưng chàng không bao giờ nói với nàng trong căn phòng đó có gì. Rồi một lần,
tình cờ đứng trước căn phòng đó, lại có chìa khóa trong tay, lại không bao giờ
nghĩ rằng chồng mình có điều gì bí mật, lại không thắng được sự tò mò rất đỗi
đàn bà, nàng công chúa bèn mở cửa căn phòng bí mật... Kết thúc câu chuyện như thế
nào tất nhiên mọi người đã biết.
Có lần ngồi “tám”, đám U40 các cô bảo nhau: đã may mắn là công chúa thì
đừng tò mò làm gì, nếu lỡ biết về “căn phòng đầu lâu” của chồng thì tốt nhất
hãy coi như không biết. Vậy mới hạnh phúc. Rồi sau những buổi chiều thật đẹp
ngồi triết lý vụn bên ly cà phê và ngắm chiều tím loang vỉa hè, mà mơ màng
chiều nay em ra phố về, thấy đời mình là những chuyến xe... những “công chúa”
lại về nhà để tiếp tục cái cuộc lưỡng lự đã bắt đầu từ nhiều năm qua... Lưỡng
lự vì mỗi người có một lựa chọn mà chẳng phương án nào giống cái “phương án tốt
nhất” kể trên...
Cuộc sống của cô cũng như nàng công chúa nọ. Nhưng cô luôn nghĩ và tin
rằng câu chuyện trên có một “happy end” (*): Sau khi bí mật bị bật mí, chàng
hoàng tử ăn năn hối lỗi, thề sẽ không bao giờ tái phạm lỗi lầm. Nàng công chúa
lòng đầy bao dung, tha thứ cho chồng. Từ đó họ sống yên ổn bên nhau cho tới khi
đầu bạc răng long... Còn căn phòng chứa đầy di tích của “lỗi lầm” được khóa cửa
vĩnh viễn, chìa khóa bị bẻ ra, nghiền nát vụn thành bột, gửi gió cho mây ngàn
bay...
Cô đã không ngờ rằng một kết thúc như vậy thì không thể coi là hết
chuyện, bởi sự đời cứ hay rắc rối thế. Cái thứ bột nghiền từ chiếc chìa khóa ấy
bay khắp bốn phương trời, chị em phụ nữ - cả cô nữa - đã hít phải bột “tò mò”,
và từ đó câu chuyện cổ tích xuất hiện thêm nhiều cái kết khác nhưng chẳng “có
hậu” chút nào. Trong đó có cả cái kết câu chuyện cổ tích của chính cô. Cô đã
lựa chọn “phương án tốt nhất” để không biết gì ngoài những điều sung sướng,
nhưng cô hiểu mình không thể quên, không thể tha thứ, không thể coi như chưa
từng biết. Cô còn hiểu rằng nếu cứ ở lại trong tòa lâu đài ấy thì đến một lúc
nào đó chính nàng công chúa là cô cũng sẽ có một “căn phòng bí mật”...
Câu hỏi vì sao mình lại lựa chọn cái “happy end” như thế đã bào mòn
cuộc sống của cô.Vào những lúc thấy mình bức bối, cùn mòn, cô sẽ đi đâu đấy,
một mình, đến nơi xa lạ, tự nghiền ngẫm tra tấn mình đến tận cùng của sự bức
bối cùn mòn... Ở đấy, lúc đó, cô mong mỏi vô cùng, hi vọng vô cùng, thèm khát vô
cùng một ai đó có thể chia sẻ, có thể an ủi, hay đơn giản hơn có thể ngồi yên
lặng hàng giờ bên cô, chăm chú nghe tiếng lanh canh chiếc muỗng khuấy trong ly
cà phê dường như còn nguyên vẹn, để hiểu được cô đang nghĩ gì, đang muốn nói
gì, hay chỉ là cô đang trống rỗng như thế nào... Để đến khi trong đôi mắt to
buồn bã của cô long lanh những giọt nước mắt, sẽ có một bàn tay dịu dàng ôm nhẹ
vai cô, nắm nhẹ bàn tay cô, thấu hiểu...
Hiển nhiên, chẳng có một ai như vậy.
Và cô sẽ nghiến răng chịu đựng, vì biết rõ nơi này mình không thể trông
đợi vào ai, ngoài mình. Nhưng ngay cả lúc cô độc như thế, cô vẫn thấy mình nhẹ
nhõm hơn những lúc cô độc giữa nhiều người, cô độc bên cạnh một người...
Như lúc này đây cô đang một mình đi đến X. Bởi vì X. là nơi đầu tiên cô
đã gặp anh, chàng hoàng tử của cô!
Bởi vì, chuyện cổ tích của riêng cô vẫn chưa kết thúc...
NGUYỄN THỊ HẬU
(*) Cái kết đẹp.