SỨC MẠNH CỦA MỘT LỜI NÓI
Thả một hòn sỏi vào trong nước:
trong phút chốc bạn lãng quên.
Nhưng có những gợn sóng nhỏ xoay tròn,
hòa vào con sóng lớn.
Bạn đã xáo động một đại dương hùng vĩ
chỉ bằng một hòn sỏi mà thôi
Thả một lời nói không tốt, không cẩn trọng:
trong phút chốc bay đi.
Nhưng để lại vô vàn gợn sóng lăn tăn xoay tròn, lan tỏa
Và không có cách nào lấy lại - một khi bạn đã nói ra.
Thả một lời nói không tốt: trong phút chốc bạn lãng quên.
Nhưng có những gợn sóng nhỏ xoay tròn mãi
Có thể bạn đã làm ứa một dòng nước mắt
trên con tim buồn.
Bạn đã xáo động một cuộc đời hạnh phúc
chỉ vì những lời nói kia
Thả một lời nói vui vẻ và tốt bụng:
chỉ trong giây lát chúng bay đi.
Nhưng để lại vô vàn gợn sóng lăn tăn, xoay tròn mãi.
Mang hy vọng, niềm vui, an ủi trong mỗi con sóng xô bờ.
Bạn sẽ không ngờ được sức mạnh của một lời nói tốt
bạn cho đi.
Thả một lời nói vui vẻ và tốt bụng:
trong giây lát bạn lãng quên.
Nhưng niềm vui dâng tràn,
và những gợn sóng reo vui xoay tròn mãi.
Bạn đã làm cho con sóng được vỗ về trong điệu nhạc êm ái
có thể nghe thấy trên hàng hải lý
từ việc thả một lời nói tốt mà thôi.
- Bạn đang cầm cái gì thế?
- Cái tách
- Nặng không?
- Không
- Bạn cầm được bao lâu?
- Chừng 10 phút thôi.
- Tại sao vậy?
- Cái tách thì không nặng, nhưng cầm giữ càng lâu, càng thấy nặng.
SUY NGẪM
Trên đường đời, người đi bộ mang trên vai hay trên lưng một ba lô hành lý vừa sức.
Đường càng dài, người đi bộ cảm thấy hành lý đó càng nặng thêm, cho đến một lúc phải bỏ xuống, nghỉ ngơi.
Đó là nói về phương diện vật chất, thể lực, hay hình tướng bên ngoài.
Về
phương diện tâm linh, tinh thần, do sự bất như ý, hay bất trắc trong
cuộc sống hàng ngày, con người mang một khối tâm sự nặng nề, khó giải
tỏa, khiến cho tâm trí bất an, cuộc sống kém vui.
Có những người vô minh đến mức, họ thề rằng: «sống để dạ, chết mang theo».
Người
có trí liền nhận biết điều này càng kéo dài, càng bất lợi cho sức khoẻ
thể chất cũng như tâm thần, cho nên tìm cách buông bỏ, xả bỏ, không nhớ
nghĩ đến những điều bất như ý đó nữa. Có những chuyện cãi vã nhau, người
kia đã quên mất, còn người kém trí thì mang khối tâm sự đó về nhà chia
cho chồng (hay vợ) cùng chịu phiền não khổ đau chung.
Người
có trí học hạnh của đất, kham nhẫn những điều như ý hay bất như ý người
khác khó làm, nhận chịu với tâm từ, bi, hỷ, xả. Nhẫn mà không thấy
nhục.
Với
sự hiểu biết, người có trí biết thông cảm hoàn cảnh, biết yêu thương
người khác, chính là yêu thương bản thân, nên không phiền não, không khổ
đau.
BBT.PHTQ. (trích PHTQ số 20)
CHUYỆN TU HÀNH
- Thế nào gọi là tu?
-
Khi mình nghe một câu chuyện về một người nào đó, mình không quen biết,
không rõ câu chuyện thực hư ra sao, mình không nên vội tin, nhất là
không nên loan truyền câu chuyện đó cho người khác.
Như vậy gọi là tu đó.
-
Vâng, con xin cám ơn lời nhắc nhở của Thầy. Nhưng nếu mình biết rõ câu
chuyện đó có thực, và biết về người trong câu chuyện, thì mình xử sự ra
sao, thưa Thầy ?
-
Sống trên đời này, mình còn chưa biết rõ về bản thân mình nữa là, làm
sao dám nói rằng mình biết về người khác. Nay mình thương, mình có cảm
tình, mình suy nghĩ như thế này. Mai mình ghét, mình mất cảm tình, mình
suy nghĩ thế khác. Còn sự việc xảy ra trên đời, thường có nhiều uẩn
khúc, thấy vậy mà không phải vậy, người trong cuộc đôi khi còn chưa hiểu
rành rẽ ngọn ngành, huống là người bàng quan.
Bởi
vậy, nếu muốn yên thân để tu tập, mình chỉ nên quan sát chính bản thân
mình, xem coi mình là người thế nào, tốt hay xấu, thiện hay ác, dễ tin
hay sáng suốt, mê hay ngộ, tiến hay lùi, không nên nghe, bàn chuyện thị
phi, thiên hạ sự, chẳng ích lợi gì cho sự tu tập, chẳng ích lợi gì cho
hạnh phúc bản thân và gia đình. Phóng tâm ra nghe bàn chuyện bên ngoài
chỉ làm loạn tâm mà thôi. Nên nhiếp tâm quán xét bản thân.
Như vậy gọi là tu đó. ■
người ngu trên đời này
thường nghe lời đồn nhảm
tin theo rồi loan truyền
phiền não và khổ đau
*
người trí không quan tâm
chuyện thế gian thị phi
không loan truyền tin đồn
tâm an nhiên tự tại ■
ST
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét