Em
có hỏi vì sao cơn gió lạnh
Làm
em co ro…chắc lưỡi hít hà
Bởi
nhiều lúc gió thấy mình cô quạnh
Gió
lạnh từ xương mà gió lạnh ra
Gió trải nghiệm từ ngàn năm xưa cũ
Thăm thẳm từ đâu gió đã bay về
Nỗi bát ngát của những đời đại thụ
Sừng sững một mình giữa chốn sơn khê
Gió cũng hiểu những nỗi niềm của biển
Lời hẹn thề trước biển ,những tình nhân
Điều hẹn ước tan tành không dấu vết
Từ trên cao gió lặng lẽ cười khan
Gió cũng biết những đời cây rúm ró
Bởi suốt đời cây quanh quẩn phố phường
Những đời cây mang trên mình con số
Con số tù.Gió lặng lẽ xót thương
Gió cũng biết em một mình,với
biển
Cũng
chỉ mình em lặng lẽ với đời
Lòng
em lạnh.Nên vì em,gió lạnh
Gió
cũng vì em mà gió ngậm ngùi…
Tháng 7/2013
Thơ của N viết tặng HV
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét