Thứ Tư, tháng 10 10

HƯƠNG CÀ PHÊ

           Tôi đã đánh mất tuổi thơ và cả tuổi trẻ của mình,bắt đầu từ hương của  ly café và khói của những điếu thuốc.
          Tôi vẫn còn đây.Còn với thành phố với những hàng cây xanh bóng lá;nơi tôi đã đi qua ,đi lại suốt cả một phần đời của mình.Nhìn dòng sông Hàn ,tôi bảo mình là người cố cựu lưu linh ở miền đất này,Nhìn ngọn núi Sơn Chà,tôi thấy mình đã thành một lão già cỗi trong cõi nhân gian bé tí.
          Bây giờ tôi có thể dọc ngang ý nghĩ ,để chiêm nghiệm về mình ,như mấy mươi năm về trước,tôi đã từng dọc ngang những bước chân trên những con phố hay trong những quán café mỗi sáng hay mỗi đêm về. Tất cả ,bắt nguồn từ những giọt café.
          Tôi hình dung một cậu trẻ con,mặt nổi những nốt mụn đỏ của thời mới lớn.Một khuôn mặt thật quen thuộc ,bởi đó là khuôn mặt của tôi.Đôi mắt một mí,hiện vẻ ngang tàng,bất trị.Những trò chơi ,có thể gây cho bạn trai này một vết thâm tím trên mặt ,có thể để lại trên tà áo của bạn gái kia những vết ố của mực xanh ,mực đỏ.Tôi đã nhìn những ánh mắt bực bội hay hãi sợ của những người bạn đó một cách dửng dưng. Bởi đó là tôi.
          Những con chữ chán ngắt của giờ Việt Văn,những con toán khó giải làm cho đầu óc của mình thêm mụ mị. Ngoài cổng trường Bồ Đề,thiếu gì những bạn chơi?Ngoài những giờ học,thiếu gì những cuộc chơi? Tôi đã nhìn nét mặt buồn phiền của Cha và ánh mắt khổ sở của Mẹ trong những ngày trốn học hay khi nhận được kết quả học tập hàng tháng do trường thông báo.Tôi biết mình đã là một cậu học sinh cá biệt hay nói rõ hơn,đã biết mình chẳng ngoan từ dạo ấy.
          Những ngụm nhỏ café đầu đời đắng chát .Cố uống để tự khẳng định mình là dân chơi choai choai.Những vòng tròn khói thuốc,làm cho đời học sinh bị trói chặt trong những quán nhỏ trên hè phố.Không gian và thời gian ngoài cổng trường đã quyến rủ một thằng nhóc tỳ và đã làm cho nó mê mải .Mê mải nên quên.Quên mình đang là một thằng nhóc học sinh.
          Những vết trượt ngắn kéo theo những vết trượt dài.Tôi đã bỏ trường mà đi.Những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng được hổ trợ thêm bằng những ly café ,khói thuốc cùng những ly rượu cay nồng. Trên phố,bạn bè còn áo trắng quần xanh,tôi đã áo xanh quần đỏ.Bạn bè đến lớp,tôi ngang dọc trong những cuộc chơi.
          Tôi đã đi trên những con đường Đà Nẵng quen quen.Những dấu chân mình dẫm đạp lên tuổi thơ ,tuổi trẻ của mình, mà nào hay biết. Lớn lên một cách nhanh chóng trong trường đời nhưng cũng nhận biết ,rằng  mình đã là một thứ trái cây chín giú.Trường học cho mình tri thức.Trường đời cho mình kinh nghiệm.Kinh nghiệm thiếu tri thức nên là một thứ kinh nghiệm đầy nghi hoặc.Nghi hoặc với chính mình và cả với những người chung quanh. Quá khứ khá lạ lẩm với người thường ,gây cho mình biết bao khổ luỵ.Những đêm về hỏi tại sao, rồi tại sao, với mình. Câu trả lời cho riêng mình: trái cây chín giú đâu có bình thường như trái cây chín tự nhiên.
            Và ly café vẫn mãi theo tôi suốt từ thời niên thiếu cho đến khi trở thành một trung niên.Thỉnh thoảng cũng có những ly café  hương thơm ngọt ngào, do những người bạn thương mình đem lại.Có những ly café đắng nghét,chưa uống hết mà đã thấm mùi thù hằn ,đố kỵ ,so bì.Thấy thương những ly chè trước cổng trường xưa,thương những cốc xá xị con cọp của những người bạn áo trắng thưở nào.Không kèn cựa,không tính  toán.Những vết hằn của ngọn roi cuộc đời in trong tâm hồn què quặt của thời mới lớn,làm cho mình có những giấc ngủ không trọn vẹn. Để rồi nhớ,để rồi thương,mỗi lúc đêm về.
          Tôi nhìn đầu tóc bạc trắng của Dương Hai ,kính cẩn quỳ lạy Phật một cách thành tâm,để thấy mình cũng nên cho tâm hồn của mình thanh thản bằng cách quên.Quên hết, dưới chân Đức Phật.Quên rồi để nhớ.Nhớ rằng mình nay đã trở thành một lão già.Lão già tìm về cội nguồn là cây Bồ Đề năm nọ.Ngày xưa đó,tôi đã là một hoa hoang,cỏ dại dưới chân cội Bồ Đề. Cây cỏ dại đã từng làm vướng chân ai.Cây cỏ dại cũng có lần làm buồn cây Bồ Đề hiền hoà và trang nghiêm. Thôi thì,tâm nguyện cuối cùng của cây cỏ dại là ngã xuống làm phân cho cây Bồ Đề tươi tốt .
          Tôi chẳng dám nói với người những lời khuyên là hãy như thế này,nên như thế nọ.Chẳng dám phân bua với người vì đã có một quá khứ chẳng gì hay.Gieo gì gặt đó.Gieo tính cách thì gặt lấy số phận .Kim Cương về,giới thiệu với chồng,bạn đây quậy đục nước ở thời trai trẻ,ai cũng sợ. Cười với Kim Cương,bạn nói đúng quá,chẳng giận bạn đâu.Tìm gặp bạn xưa thời đi học .Để nhớ!
          Mười năm qua,tôi uống những ly café với bạn bè cũ thời áo trắng của mình với mùi vị thơm ngon,ngọt ngào.Cũng vẫn là giọt nước màu nâu đen mà ngày xưa và cả một đời mình từng uống,nhưng bây giờ có thêm tình thêm nghĩa nên hương vị đã khác hẳn.Đã trở thành những ông, bà hai thứ tóc .Ly café trên tay nặng đầy hai chữ thương ,yêu.Tôi thầm cám ơn cây Bồ Đề ,cuối đời cho mình hoá thành một chiếc lá nằm trên cành cây,thay vì hoa hoang cỏ dại  .
         Và tôi thấy,những vết hằn của ngọn roi cuộc đời trong hồn,dần phai dấu.

          TRƯƠNG VĂN THƯƠNG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét