Thứ Tư, tháng 10 31

Bên sông Hàn

 
- T ơi ta hạnh phúc quá
- T siết chặt tay tôi : Ta cũng thấy rứa

Bốn đứa chúng tôi đi bộ ra bờ sông Hàn,buổi tối thật dễ thương sau cơn mưa nhẹ khi chiều,không khí trong lành thoang thoảng mùi hoa sữa dịu dàng,chúng tôi gồm X từ SG về, T ở DX ra, H bên kia sông qua và tôi bên này sông – Từ nhà tôi ra bờ sông rất gần,vừa đi chúng tôi vừa nói đủ thứ chuyện, lâu lắm rồi mới có một tối vui trong tình bè bạn thế này. Lúc đầu X đề nghị vào quán uống cà phê nhưng tôi và T không muốn ,chúng tôi chọn hóng gió bờ sông Hàn thơ mộng,buổi tối đẹp vô cùng, trăng mùng 10 khi mờ khi tỏ do những áng mây xám giăng giăng,nhìn về hướng Non Nước cầu quay sông Hàn lung linh muôn sắc màu, dọc bờ sông người người đi bộ,đường Trần Hưng Đạo xe cộ nối đuôi nhau ,nhìn hướng Sơn Trà cầu Thuận Phước như gần hơn với đèn nhấp nháy xanh,đỏ,tím,vàng …đổi màu liên tục,cả thành phố rực rỡ ánh đèn . Chúng tôi ngồi ôn kỷ niệm thời cắp sách,ngày xưa đi học tôi phải đi phà,ngày hai chuyến đi về,kỷ niệm đầy ắp .T mơ màng kể : Vì có người yêu bên này sông mà ngày nào T cũng đứng trên phà những giờ tan lớp,mặc cho phà qua rồi về cho đến khi nào gặp được người ấy mới thôi ,ôi! Tình học trò,thấm thoắt đã 37 năm ,37 năm bao dâu bể,mỗi người một số phận, chúng tôi giờ có đứa đã ra đi vĩnh viễn,đứa phiêu bạt chân trời,đứa thành đạt,đứa thất bại áo cơm, một ít được ở cùng thành phố nhưng nào có thời gian,điều kiện để gặp gỡ tâm giao. Nhiều khi nhớ nhau gọi điện hoặc nhắn tin hỏi thăm vài câu dễ gì có một tối cả 4 chúng tôi thong dong thả bộ ngắm cảnh ĐN về đêm đẹp mê hồn thế này?

Trời bỗng trở gió H ho khúc khắc vì quên khăn quàng, H nhỏ con nhất lớp mấy hôm rồi bị viêm họng nên rất sợ gió, tôi và T bảo X ôm vai H cho đỡ lạnh nhưng X sợ không dám ,ai cũng cháu nội cháu ngoại cả rồi vẫn còn e ấp như hồi đi học - khổ ghê, T thuyết giảng say mê về tình yêu : nào cuộc đời không có tình yêu như sống mà không nụ cười, phải yêu hết mình mới gọi là sống còn không thì chỉ là tồn tại mà thôi . Tôi hỏi T : - Vậy T đã từng “hết mình” chưa? T cười rúc rích – Ta đã từng 10 năm tình lận đận mày không biết đâu , nhưng cái thời đó qua rồi ,chừ ta sống cho tha nhân thôi .dành hết thời gian cho những mãnh đời bất hạnh ( T làm từ thiện cừ lắm,nổi tiếng ở DX đó) Tôi chợt chạnh lòng, hình như tôi chưa từng được “hết mình” như T, cái gì ở tôi cũng chừng mực,tự mình khép chặt, tự bọc vỏ xù xì để được bình an trong vỏ ốc của mình . Đêm nay X hiền ghê bị ba bà già ăn hiếp nên cứ nói ước gì có D cứu nguy, H nói có 10 ông D cũng vậy thôi, ừ có bao nhiêu ông cũng không thể nói lại với mấy “bà nội” dũng khí,tự tin hết mình này.
Thời gian đi thật nhanh,21g chúng tôi về nhà,X chở H qua bên tê sông, T về nhà tôi ngủ lại đêm nay để ngày mai chuẩn bị cho chuyến chơi xa cả ngày cùng gia đình X.
Không biết X và H qua cầu gió có bay…?

                         Sông Hàn tối 24/10/2012
                                       HV                                                  

1 nhận xét:

  1. Một tối thơ mộng có trăng sao làm chứng có 3 bà 1 ông lang thang như những ngày mới hẹn hò nghe mà sốt ruột, nghe những chuyện như Bản tình ca cho em, Tóc gió thôi bay rồi Ngàn xưa áo tím, Em là tất cả và rùi Niệm khúc cuối đến Tình lỡ và Tình phụ,
    Ôi biết thế nào cuối cùng thì cũng Nửa hồn thương đau.

    Còn Viết Dũng thì :
    Chiều nay có tin nhắn, và biết chuyến hẹn hò gặp nhau ở bờ dông Hàn thoang thoảng mùi hoa sửa chỉ là :
    Ảo ảnh và thảnh thốt nhận ra:
    Bây giờ tháng mấy để biết
    Chiều nay không có em và chúng mình giờ thì như Hai vì sao lạc thật là
    Hoài cảm thôi đành
    Mắt lệ cho người với
    Giọt nước mắt ngà và VD một mình với Đường xưa ướt mưa, Tôi đi giữa hoàn hôn,thế rồi
    Và con tim đã vui trở lại
    vì vì
    ...Paris có gì lạ không em.
    Hi, lạc đề rùi
    ông VD già gân ơi!

    Trả lờiXóa