CHIỀU
AN ĐỒN VÀ TÔI
(H.V ƠI !)
Cỏ và cây hoang
vu con đường lạnh.
Ở dưới kia hiu
hắt tiếng của sông.
An Đồn
vắng..Là một mùa Thu quạnh.
Bước chân ai hờ hững nhịp vô thanh.
Buồn chợt đến
cuối một ngày bận rộn.
Bỗng nhận ra
mình đang nói với mình.
Tôi bên này
sông.Còn ai mong ngóng.
An Đồn xa. Là
tôi với thinh không.
Là tiếng
gào,tận cùng nỗi cô đơn.
Cắn chặt môi
cho thanh âm câm nín.
Người ở nơi
đâu?Lòng còn bịn rịn.
Để chiều
mưa,mình ngồi nói với mình.
Ờ! Tôi bây giờ,nỗi
nhớ buồn tênh.
Căn gác vắng
mông mênh chiều tháng sáu.
An đồn xa! Sóng
gọi bờ đau đáu.
Tôi gọi tên người.Chiều đã qua mauHOA TRẦN
Bài thơ của Hoa làm tặng V, post lên các bạn cùng đọc. Cảm ơn H đã nói hộ lòng mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét