Thứ Ba, tháng 2 11

GIÓ VÀ TÔI



ĐN ngày trở gió và tôi cũng trở tôi, ngoài trời gió cuộn lá rơi,bụi bay mù trời, thời tiết  hanh hanh khó chịu . Trong phòng đóng kín các cửa tôi vẫn nghe tiếng gió gào rít ngoài kia . Sao không dưng hôm nay gió nhiều thế, gió ngoài trời và lòng tôi cũng ngổn ngang gió bão.
Đã qua thời gian thử thách chính mình . Im lặng trong nỗi đau, nỗi buồn, hình như hơn nửa tháng tôi chìm trong mớ hỗn mang không người chia xẻ, dù hàng ngày vẫn cười cười nói nói, vẫn gặp gỡ vui chơi người thân, bạn bè, cuộc sống cứ thế trôi đi cứ tưởng rồi mình sẽ vượt qua, sẽ quên vậy mà những thứ tưởng như quên ấy – nó chỉ ẩn nấp đâu đó – tạm thời lắng xuống để hôm nay bừng dậy – dữ dội nó giống như cơn gió hôm nay – gió chướng- bao rác thải trên đường, từ mọi ngóc ngách đều bị gió lôi ra hất tung lên, rơi lả tả . Những gì tôi tự hứa với lòng bị cơn gió cuốn đi nó trả lại cho tôi bời bời nỗi nhớ, nó trêu ngươi tôi bằng nụ cười đểu cáng : Mày đâu có mạnh mẽ gì . Chỉ là cái vỏ bọc cứng cáp để che chắn mà thôi. Tôi đầu hàng, tôi hạnh phúc trong nỗi đau, tôi cám ơn lần trở về này, nó cho tôi cảm giác bay bỗng, lòng vị tha,sự trắc ẩn và cả niềm hoan lạc . Hạnh phúc nhiều khi phải trải qua sóng gió, gập ghềnh dốc núi cheo leo, cũng có khi tôi đang cảm nhận hạnh phúc khi đang bơi giữa mịt mùng bão tố, đó là thứ hạnh phúc đớn đau. Tôi cũng không thể nào lý giải vì sao tôi phải như thế này ? biết bao con đường hoa thơm trái ngọt, biết bao lòng ngưỡng mộ ngày đêm thiết tha mời gọi . Ở đó có sự chân thành, tình yêu chung thủy sắt son, sự bình yên tuyệt đối và hơn hết cả tôi không gặp chút bất trắc nào . Mắt tôi đã mù, tim tôi đã chết , tiếng gọi hoang dã hấp dẫn tôi, sự chông chênh hấp dẫn tôi. Gió chướng kêu gọi đánh thức trong tôi những vùng ngủ quên trào lên và vỡ òa. Khi tôi trở về nghĩa là tôi chấp nhận có ngày tôi lại sẽ ra đi . Tôi biết thế nhưng bây giờ đây lòng tôi ấm áp, tim tôi reo lên những nhịp đập rộn ràng. Tôi hạnh phúc.
       Căn phòng chìm vào bóng đêm, gió vẫn rít ngoài cửa sổ, gió đập cành lá chuối xác xơ, cây ngọc anh trơ cành vì chẳng còn chiếc lá nào, gió đập trên mái tôn ầm ầm, chung quanh tôi tràn ngập ngôn ngữ gió, trong mớ hỗn tạp âm thanh gió tôi vẫn nghe tiếng gọi âm thầm của núi : “ Hãy giữ cơn gió của lòng em”. Ừ tôi còn biết làm gì hơn, gió của lòng tôi?
                               
                                  ĐN ngày trở gió 10/02/2014
                                                  HV    
    

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét