Tôi,con mẹ nhà quê!
Sáu mươi tuổi tấp tểnh làm thơ..
Con cóc,củ khoai,con cá leo bờ.
Trong lòng cứ nghĩ để dành cho cháu ngoại .
Viết một câu,lòng ái ngại.
Có phải là thơ không?
Chọn con bướm,trái khế,cây sầu đông..
Ném vào trong thơ vài
dòng.
Cho có vị chua,vị đắng
Thỉnh thoảng cũng mơ màng chọn khúc sông xa vắng.
Hổ lốn trộn vào thơ.
Đốt thêm ngọn hoa đăng ,chọn tiếng mong chờ.
Đứa cháu ngoại ,ngày nào đó.
Đánh vần từng chữ ,trong dịp Tết.
Nơi tôi ở,tiếng chưởi thề ,tiếng cụng ly, đều đều..”thao thiết”.
Đứa con,không quen,hỏi miết.
Mẹ ơi! Cái xóm kỳ kỳ!
Tôi gõ đầu con,hãy đóng cửa.
Nghe làm chi.
Tôi không muốn , con phải nghe những lời dung tục.
Đời mình không sao,chỉ mong con có chữ Phúc.
Nghĩ nhẹ nhàng và nói cũng nhẹ nhàng.
Như đêm nguyệt thực,mong một ánh trăng.
Có chăng, trong thơ tôi là những âm bằng.
Đứa cháu ngoại sẽ dễ dàng đánh vần tập đọc
Có thể cười ngặt nghẹo:thơ ngoại như thơ con cóc.
Nhưng cháu sẽ không khóc bởi thơ của tôi.
Tôi không”vịn thơ để đứng dậy”
Với những lý do trời ơi.
Bởi đời mình có gắn chữ Bồ Đề trong sáng.
Mai mốt,trời có nắng.
Đóng cửa,trong tĩnh lặng,tôi làm thơ.
Con cá,mớ rau,con cóc lên bờ.
Trộn với nhau.Thơ tôi có mùi bình dân học vụ
Mai này ,những đứa cháu nội,cháu ngoại lụ khủ.
Sẽ nở nụ cười với thơ của tôi.
Thơ của ngoại không kiến,không ruồi.
ĐN Đêm khó ngủ
12/02/2014
HOA TRẦN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét