Có một nấm mồ chừng xanh cỏ.
Ân tình theo gió thất tuần lay
Tôi
không biết phải bắt đầu câu chuyện như thế nào.Bởi vì,làm một
việc, hoặc viết cho người không còn hiện diện trên cõi đời này,thì đôi khi là
chuyện dư thừa.
Những ngày còn học chung trường,khóa
69-75 là những lớp 12 cận kề nhau.Về tuổi, chắc rằng có nhiều chênh lệch đáng kể.Thế
nên mới có chuyện chị,em trong từng lớp.Những chị lớn như chị Mùi,sau này khám
phá ra anh Chí Thành,anh Cảnh già.Lớp nào thân thiết với chính lớp đó.Có
chăng,là những cái nhìn thập thò,từ lớp này qua lớp nọ.Có mắt là có quyền
nhìn!Ai cấm?
Ra trường,chia tay,mỗi người đi mỗi ngả.Những
năm 80,rồi 90 có thể cũng có những lần gặp gỡ.Chỉ chào nhau trên phố.Rỗi rảnh lắm,thì
một cử café vội vàng.Gánh nặng cơm áo biến mỗi người thành một cái máy chuyển động
không ngơi nghỉ.Thì vẫn là đồng môn,đồng song ,mà sao nhàn nhạt quá!
Tôi gặp lại Xuân qua Trân.Hỏi :có quen
không.Cũng lục tung bộ nhớ để nói rằng,
đây là anh chàng hay mắc cở,chuyên đi tìm sâu trong
đám cỏ dưới chân mình,có nghĩa là rất ư thẹn thò và bẻn lẻn.
Ai nói người Sài Gòn không kỳ thị?Có một
chút đấy!Chỉ là một chút thôi mà người Quảng tìm người Quảng để chơi.Dân xứ nẫu,xứ
Quảng gặp nhau,văng ra phương âm,phương ngữ mà không làm phiền người hàng xóm
miền Nam.Thì đó là cái cớ để những ngừơi xa xứ gặp nhau.Rồi Xuân cũng gặp lại
Hiệp,Thiệt,Như Hoa,Lê Thanh,Du..
ở TP Sài Gòn, mà bấy lâu
cùng ở dưới vòm trời xanh đất lạ
Chúng tôi vẫn thường ngồi với nhau để
nhắc lại những kỷ niệm xưa cũ.Bây giờ, người năm ấy ,đã thành ngừơi hay nói,hay
cười.Mến bạn,mến luôn vợ bạn,là một gia đình hiếu khách. Hiếu khách đến nỗi
chúng tôi đôi khi ngại ngùng khi đến thăm rồi ăn uống chuyện trò,như ở nhà
mình.
Rồi Xuân trở bệnh.Một căn bệnh tai quái.Xuân
vẫn yêu đời cho đến ngày Xuân đi.
Những diễn biến của bệnh
trạng diễn ra trong suốt hai năm.Hơn ai hết,bạn biết bệnh của bạn và hai năm
đó,là những tháng ngày vui,tháng ngày hạnh phúc.Nếu ai đó, đã từng thui thủi
trong một thành phố lớn với những sáng những chiều cùng việc sinh kế và trên
vai là một gánh cô đơn của một người lưu xứ;thì mới hiểu được chữ :tha hương ngộ
cố tri.Làm bạn với người Nam là một việc không dễ dàng.Có thể họ cho bạn công
việc,cho bạn một không gian sống nhưng hòa nhập với cộng đồng, là một việc rất
khó khăn.
Xuân và tôi cùng bạn bè :”Ta về ta tắm
ao ta.Lỡ khi té,có người nhà vớt lên.”
Khi còn sống,người ta không nhắc đến
hành trạng của người đó.Chỉ khi không còn trên cõi đời này nữa,bạn bè thân quen
mới ngậm ngùi nhắc đến hành trạng người đã khuất. Hành trạng của Xuân gồm có những
gì?Môt nụ cười tươi là quá đủ để nói lên con người Xuân tráng sĩ.
Khi Xuân còn sống,bạn bè có thể không nhớ
giọng cười của Xuân nhưng nhớ những ngày ngồi dưới những băng đá trong sân bênh
viện Trung Ương Huế.Bạn bè ái ngại với chuyến bay,chuyến xe lửa từ SàiGòn với
nơi đến là Đà nẵng.Bạn về là có những ngày vui.Những bước chân của bạn đã in dầu
trên vỉa hè ,trên những con phố của một thời trai trẻ.Chống chọi với bênh tật,rồi
có một ngày ...Đi tức là về.Về với biển xanh,nắng ấm.Về với những con đường,về
với những khu phố xưa nơi Xuân cất bước chân đi ,từ cuối những năm 70 nọ .
Đi và về lại Đà Nẵng.
49 ngày,nửa nhớ ,nửa quên.Là đã thất tuần
lai tuần.Không biết người con gái của Xuân có làm bát nhang cho Xuân , ở bên ấy,trong những ngày làm dâu xa xứ.Tôi nghe bạn
nói lại,Xuân nghe phone của con với giọng bùi ngùi: Con về có kịp không Ba?Kịp
chứ con!Con về Xuân mới ra đi.
49 ngày, đứa cháu nội chưa biết nói nhưng cũng nhận ra hình ông nội trên bàn thờ.Những
vòng hoa tang vẫn còn treo vài cái trên tường,chiếu lung linh dứơi ánh đèn màu
vàng nhung nhớ.Bà nội khẽ thở dài,cầm tay chỉ cho cháu nội: Ông nội tề…..!
Xuân tráng sĩ ơi! Bạn bước qua cõi đời này cùng
với nhiều biến cố thời cuộc. Đã đi từ nơi này rồi trụ lại nơi thành phố ây;rồi
lại trở về trong lòng bè bạn.Tôi cùng bằng hữu năm nào ,cố tìm lại kỷ niệm xưa
của bạn trong một giai đoạn khốn khó và đoạn cuối của cuộc đời bạn,với những hình
ảnh còn đây đó trong mưa lạnh tháng giêng này.Những gì bằng hữu nhớ về bạn,như
một nén nhang thắp lên,trong một chiều hanh hao Đà Nẵng .Xa quá xa! Trời Định
Quán chiều nay có buồn phiền như trời Đà nẵng.Cỏ có kịp lên xanh trên nấm mồ của
bạn? 49 ngày,bằng hữu sẽ tụ lại ở một quán café nào đó.Không biết có đông đủ không?
Sẽ có một ghế ngồi ,một ly thức uông quen thuộc của bạn,để có một lần tưởng nhớ
một người ,vừa mới đi khỏi cuộc đời này,chỉ 49 ngày.
Hãy yên nghỉ,trong niềm nhớ của bạn
bè.Xuân tráng sĩ nhé!
26/02/2014
HOA TRẦN
Quá cảm động
Trả lờiXóa