Thứ Ba, tháng 2 18

TẢN MẠN NHỚ



Đôi khi chúng ta nên nhìn đời lơ mơ một chút, trong cái lơ mơ mờ mờ những vết ố, vết tì chẳng hiện rõ, nó khuất lấp đâu đó để trong mắt nhìn trong veo niềm vui và cả những hạnh phúc . Một bóng đèn neon sáng chóa làm sao hấp dẫn bằng những chùm đèn nhấp nháy tím xanh vàng đỏ? Trên bầu trời bàng bạc ánh trăng khua chúng ta tìm thấy vẻ đẹp bao la của vũ trụ hơn đường phố tràn ngập ánh sáng điện.
Tự dưng sáng ni rảnh rỗi triết lý vụn, triết lý để lòng vững tin vào những điều xấu không xảy ra, chỉ là áng mây đen chợt bay ngang tầm mắt, mây đen bay rồi mây đen mất hút trả lại bầu trời trong xanh mây trắng thảnh thơi. Hạnh phúc là biết gìn giữ những thứ mình có, không đòi hỏi những thứ không thể có, những cái không bao giờ đạt được xem như những ước mơ thầm kín dành cho cõi riêng của mình. Vui với hiện tại, đừng nghĩ nhiều đến ngày mai, quá khứ là nơi cất giữ vĩnh cửu mọi điều đã qua, hãy khóa chặt phiền muộn,âu lo, vết thương lòng, thỉnh thoảng hé mở vài kỷ niệm đẹp để cười thầm một mình hoặc có thể xẻ chia cùng ai đó.
Đã qua những ngày gió chướng, cái rét buốt thịt da, nắng mới hanh vàng . Tháng giêng dịu nhẹ ánh trăng mười tám , đêm lang thang bờ sông Hàn hàn huyên đủ thứ chuyện, một cái siết tay, một nụ hôn trên tóc nhẹ nhàng như hơi thở, như sương đêm, đi lang thang những con đường có tên và không tên, rợp bóng cây cùng hương hoa phảng phất đâu đây. Trăng trên trời, trăng dưới sông, trăng đang cùng tôi tận hưởng phút giây tuyệt vời với khung trời rộng mở . Người thường trêu tôi: Sao em hay nói hai từ HẠNH PHÚC nhiều thế? Ừ tôi cũng không thể giải thích rõ ràng cặn kẽ được, những thứ với mọi người là điều nhỏ nhặt, là vớ vẩn,  là mơ hồ, là mông lung, là quá đơn giản thì với tôi nó lại khoác chiếc áo mới. Một chiều gió chạy xe về miền quê cánh đồng hai bên đường lúa non xanh mướt tôi nói : Ôi hạnh phúc. Dừng chân quán nhỏ ven sông uống ly nước mía tôi nói : Ôi hạnh phúc. Một đêm lang thang khuya lắc khuya lơ trở về đường phố không bóng người tôi nói : Ôi hạnh phúc. Ngồi lặng yên trước biển cả sóng vỗ rì rào tôi nói : Ôi hạnh phúc . Một lời nhắn tin vu vơ đêm đông giá rét “ ước gì…” Ôi hạnh phúc. Hạnh phúc với tôi giản dị, giản dị nhưng không tầm thường, những điều vụn vặt nó lại ở trong tim, tim rạo rực, tim reo vui, tim chuyền lên não bộ, não sai khiến phải thốt nên lời . Hạnh phúc không phải những món quà đắt giá, những lời bắt buộc khi lòng không thích nói : I LOVE YOU. Có thể cuộc sống nhiều thăng trầm, sóng gió, thiếu thốn tinh thần thừa mứa vật chất làm mình khát khao những thứ bình thường, quá đổi bình thường làm người ta nghi ngờ hai từ HẠNH PHÚC. Sao cứ phải là điều lớn lao to tát? Tình yêu có từ những thứ bình thường, giản dị không tô vẽ, không phóng đại, không thất tín, không đề cao bản thân, khi ta yêu lòng ta nở hoa, hoa tất nhiên sẽ tỏa hương, hương bay xa, cũng có thể hương thầm, tôi yêu những thứ lặng bên trong. Cần gì phải phơi bày, cần gì phải tung hô, xưng tụng. Cứ lặng lẽ mà tỏa hương, cứ âm thầm mà rộn rã.
       Buổi sáng qua, buổi trưa đến, buổi chiều rồi buổi tối, một ngày qua đi, thời gian qua đi nhưng nỗi nhớ thì đầy. Nỗi nhớ không có trọng lượng để cân đo đong đếm “ Giá mà nhớ có như tơ nhỉ. Em thử quay xem được mấy vòng?”. Quay thử được mấy vòng trong 24 giờ? Trong công việc hàng ngày, đi chợ, nấu ăn, quét dọn,lau chùi, giặt giũ, đọc sách, nghe nhạc, xem ti vi, đi dạo…tất tần tật mọi thứ có anh chàng nhớ đi theo, cần gì quay với đếm . Nó như hơi thở, luôn bên mình. Làm sao người có thể nghi ngờ hai từ HẠNH PHÚC quá bình dị, đơn sơ ?
“Hạnh phúc là những gì rất thật
Cũng giản đơn như thở và ăn
Và tình yêu hồn nhiên như nắng
Chiếu qua hồn sương giá vừa tan”.
Hạnh phúc với tôi còn là được cho đi không so đo tính toán, cho bao nhiêu cũng thấy thiếu, cho nhưng chẳng đòi về, chỉ cần người nhận vui, người nhận biết trân quý. Một trái tim biết yêu thương là trái tim biết trải lòng, biết thứ tha và cũng biết quên. Quên tính ích kỷ, quên những nhỏ nhặt buồn phiền không đáng có. Nỗi nhớ hãy cứ là nỗi nhớ. Nụ cười, ánh mắt, bàn tay, đêm trăng cùng gió, biển và sông. Tôi muốn trôi, trôi thật xa bụi bặm trần gian, trôi bồng bềnh trong thế giới riêng mình, trôi trong niềm tin dại khờ màu tím thủy chung, trôi trong lời hứa của gió của mây: Chỉ một và chỉ một mà thôi. Dưng mà muốn hát nên lời : “Cuối đời còn gì nữa đâu, đã tan mộng mị khát khao, yêu em yêu thêm tình phụ, yêu em lòng chợt từ bi bất ngờ”.
Tình ơi! Có phụ ?
                                            Tháng giêng
                                             17/02/2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét